Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 332: Chương 332: Trẫm là nam nhân (9)




Bạch Hiểu Nhược bất mãn với thái độ kiêu ngạo của Triêu Dã, nàng ta thoáng cau mày biểu hiện mình không vui.

An thường nghi nhìn thấy, lập tức hiểu rõ nhận lệnh.

An thường nghi chỉ là nữ nhi của một quan ngũ phẩm, được tiến cung là do tiên đế muốn cân bằng môi trường sinh thái trong hậu cung.

Hậu cung cũng giống như triều chính, nếu chỉ có quan to chỉ tay năm ngón, vậy ai sẽ làm quan nhỏ sai đâu đánh đó?

Đã có to thì phải có nhỏ.

Đã có phi thì phải có tần, có quý nhân, có thường nghi, có các vị trí thấp hơn phi.

An thường nghi suốt thời gian qua đều nhờ vào nịnh nọt lấy lòng Bạch Hiểu Nhược để sống sót trong cung, giờ Bạch Hiểu Nhược đã cau mày, An thường nghi nhất định phải xông lên!

“Liễu Khuynh Diễm, ngươi đừng thấy chúng ta cho ngươi một chút mặt mũi, thì ngươi liền ngửa cổ lên thẳng trời! Một phế phi như ngươi, lấy tư cách gì bất kính với Bạch phi tỷ tỷ?”

“Nếu không phải Bạch phi tỷ tỷ nhân từ, thì đã sớm kéo ngươi đến Thận Hình Ty, dạy dỗ cho ngươi biết thế nào là quy củ!” An thường nghi trực tiếp lật mặt, thái độ hoàn toàn trái ngược với lúc nãy.

Triêu Dã có chút bất ngờ.

Từ khi nào Thận Hình Ty lại biến thành nơi dạy dỗ quy củ cho phế phi? Chẳng phải chỉ có cung nhân phạm lỗi nghiêm trọng mới bị phạt đến đó sao?

Hắn không phải cung nhân, hơn nữa hắn cũng không phạm lỗi gì mà?

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Triêu Dã, An thường nghi liền cho rằng hắn bị dọa sợ rồi, vì thế tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ bệ hạ thật sự xem trọng ngươi sao? Nếu ngài ấy xem trọng ngươi, thì đã sớm giúp ngươi khôi phục phi vị, chứ không phải giam lỏng ngươi ở lãnh cung.”

“Bệ hạ tới lãnh cung tìm ngươi, chẳng qua là vì muốn thăm thú chút hoa thơm cỏ lạ, thưởng thức chút hương vị mới của phế phi mà thôi!”

“Hai ngày nay bệ hạ đều không đến chỗ ngươi, xem ra ngài ấy đã bắt đầu chán ghét lãnh cung tồi tàn này rồi!”

An thường nghi lớn lên nơi thôn dã, nói chuyện lớn tiếng, ngữ điệu cay nghiệt, ánh mắt còn liếc quanh tỏ vẻ chê bai tường ngói lãnh cung cũ kỹ.

Hoàng đế bệ hạ từ đầu vốn luôn thong dong trấn định, nhưng bây giờ vẻ mặt lại đột nhiên biến sắc.

Thăm thú hoa thơm cỏ lạ?

Thưởng thức chút hương vị mới?

Chán ghét lãnh cung tồi tàn?

Chán ghét trẫm?

Trong lòng không tự chủ nhớ đến dáng vẻ Khuynh Diễm mỗi lần tới đây, không ôm hắn thì chính là hôn hắn, không hôn hắn thì chính là đè hắn xuống giường.

Không có lúc nào là không khi dễ ức hiếp hắn.

Hai ngày nay cô quả thật không tới, cũng không hỏi hắn một câu xem vết thương trên trán có đau không...

Không biết có phải do bị hormone từ thân thể nữ tử ảnh hưởng hay không, mà hoàng đế bệ hạ chợt cảm thấy tủi thân cực kỳ.

Nhìn mấy người đối diện mặc cung trang hoa lệ, cắm trang sức đầy đầu, ăn ngủ trong tường son ngói đỏ.

Nhìn lại mình, quần áo tầm thường vô vị, đến trâm cài đầu cũng chỉ có một chiếc, ở lãnh cung rách nát tồi tàn.

Hoàng đế bệ hạ từ nhỏ luôn được phụ mẫu thương yêu, điều kiện sinh hoạt đều cao hơn người khác một bậc.

Tự nhiên giờ phải chịu ủy khuất lớn như vậy, buồn đến... muốn khóc luôn!

Triêu Dã chỉ có chút tính tình tiểu đanh đá, nhưng muốn ganh đua miệng lưỡi với nữ nhân hậu cung, thì hiện tại hắn không đủ kinh nghiệm.

Bạch Hiểu Nhược nhìn thấy “tiểu cô nương” đối diện mặt mày buồn bã rũ rượi, nàng ta liền hài lòng xem như đã đạt được mục đích.

Nàng ta đến đây cũng chỉ để thăm dò và mượn tay kẻ khác dằn mặt “Liễu Khuynh Diễm”, chứ không định trực tiếp trách phạt, nếu phạt thì sẽ làm xấu hình ảnh nàng ta trong mắt bệ hạ.

Bạch Hiểu Nhược ôn nhu thấu hiểu lòng người, khuyên nhủ: “An muội muội, không nên nặng lời với Liễu muội muội như vậy, tỷ cũng không chấp nhặt chút lễ tiết nhỏ này. Trời trở lạnh rồi, các tỷ về cung trước, Liễu muội muội bảo trọng.”

“Bạch phi tỷ tỷ nói chí phải, để muội đưa tỷ về, lãnh cung này lạnh như vậy, ở quá lâu sẽ ảnh hưởng đến thân thể ngàn vàng của Bạch phi tỷ tỷ.” An thường nghi lập tức vuốt mông ngựa.

Nhóm ba người ngẩng cao đầu, lắc trang sức leng keng rời đi.

Triêu Dã mím môi hừ lạnh.

Thân thể các ngươi ngàn vàng, vậy thân thể trẫm không phải ngàn vàng sao?



Khuynh Diễm đang duyệt tấu chương, thì chợt nghe thái giám tổng quản Lư Tín đến bẩm báo, vị ở lãnh cung hôm nay bỏ cơm chiều.

Động tác cô lập tức ngừng lại: “Gọi thái y đến khám chưa?”

Heo nhỏ thấy thức ăn thì hai mắt liền sáng rỡ, bỏ cơm là chuyện phi lý.

Trừ khi bị ốm mới không ăn nổi.

“Liễu phi nương nương vẫn khỏe mạnh, chỉ là nô tài nghe nói chiều nay...” Lư Tín ngập ngừng, cẩn thận báo cáo: “Bạch phi nương nương, Lưu tần, cùng An thường nghi đã ghé qua lãnh cung.”

Khuynh Diễm nhíu mày: “Bọn họ đến làm gì?”

Bắt nạt tiểu ăn vạ của ta? Làm hắn bỏ ăn? Hạ độc hắn? Phạt quỳ hắn?

Phim truyền hình luôn chiếu nữ nhân hậu cung là đáng sợ nhất!

“Các vị chủ tử không làm gì, hai bên chỉ nói với nhau mấy câu.”

“Cụ thể đã nói gì?” Khuynh Diễm bệ hạ khép lại tấu chương, soái khí bức người hỏi, dáng vẻ như tổng tài bá đạo chuẩn bị đòi lại công bằng cho cô vợ nhỏ của mình.

Lư Tín nhìn đến có chút rụt rè, nhanh chóng thành thật thuật lại những gì ông vừa nghe ngóng được.

Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, cũng không rõ đang suy nghĩ gì.

Lát sau cô cầm bút lên, viết xuống mấy chữ rồng bay phượng múa...



“Ngươi còn đến đây làm gì?” Hoàng đế bệ hạ ngạo khí hừ lạnh, bước ra muốn đóng cửa tiễn khách.

Khuynh Diễm giơ một chân mạnh mẽ chắn ngang cửa.

Triêu Dã tức giận, cố dùng hết toàn lực khép cửa vào.

Khuynh Diễm chỉ đặt chân ở đó, dáng vẻ không hề dùng chút sức lực, nhưng cánh cửa mà Triêu Dã muốn đóng lại hoàn toàn bị cô khống chế, không cách nào khép vào được.

Ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lưu manh soái khí ở đối diện, đáy lòng hoàng đế bệ hạ chợt dâng lên một cỗ buồn bực không tên.

Người kia lại còn cười ngả ngớn hỏi hắn: “Sao ái phi của trẫm hôm nay lại không ăn cơm?”

Triêu Dã: “!!!”

Ai là ái phi của ngươi?

Trẫm là nam nhân!

Ngươi mới là phi tần của trẫm!

Tức đến đồ ăn cũng không còn sức hấp dẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.