Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 331: Chương 331: Trẫm là nam nhân (8)




“Khẩn xin bệ hạ nghĩ lại! Chuyện này thật sự không hợp quy củ!”

Bá quan văn võ trên triều đồng thanh cúi đầu, can gián bệ hạ thu liễm hành vi.

Khuynh Diễm lại làm gì sao?

Liễu phi tàng trữ cấm dược, đáng lẽ phải bị xử tử. Nhưng trước kia bệ hạ nể mặt Liễu Tướng quân còn đang chinh chiến nơi sa trường, nên chỉ phạt đày Liễu Khuynh Diễm vào lãnh cung.

Chuyện đến đây là kết thúc, cũng không còn gì phải truy cứu.

Nhưng bệ hạ lại đang làm ra một chuyện cực kỳ hoang đường khác!

Trang hoàng lại lãnh cung! Đến đó ăn ngủ sinh hoạt cùng Liễu Khuynh Diễm! Sủng ái tới nghịch thiên!

Thậm chí ngài còn đem tấu chương ra cho Liễu Khuynh Diễm chơi đùa, làm chúng vấy bẩn dính đầy mực!

Đây là hành vi của một đại hôn quân!

Khuynh Diễm bệ hạ yên lặng thở dài.

Trẫm cũng không muốn làm hôn quân đâu, đây là do Cẩu Tặc phát nhiệm vụ ép trẫm.

Hắc Khuyển: [!!!]

Nó ép cô làm hôn quân khi nào?!

Khuynh Diễm: Nó muốn trẫm làm toàn bộ thiên hạ vừa yêu vừa hận, còn không phải là ép trẫm thành hôn quân sao?

[... Làm toàn bộ thiên hạ vừa yêu vừa hận thì liên quan gì đến hôn quân?]

Khuynh Diễm bệ hạ lười tiếp lời bá quan văn võ, cũng lười tiếp luôn Tiểu Cẩu Tử, phất tay bãi triều trong tiếng kháng nghị kịch liệt của quần thần.

[Từ từ đã! Kí chủ, cô vừa gọi ta là gì?] Hắc Khuyển không tin vào tai mình.

“Thái giám công công Tiểu Cẩu Tử, có vấn đề gì sao?”

Hắc Khuyển: [...]

Nó tình nguyện để cô gọi nó Cẩu Tặc!



“Tiểu cô nương” ngồi bên hồ sen, mỹ nhân ưu nhã thướt tha khoác y phục vàng nhạt, đi cùng những đóa sen hồng nở rộ, màu sắc hài hòa xinh đẹp như bức tranh tiên cảnh giữa phàm gian.

Nhưng nếu đến gần một chút, sẽ thấy tư thế ngồi của “tiểu cô nương“... một lời khó nói hết.

Hai chân mở rộng, một bàn tay đặt trên đầu gối, một tay chống nạnh, lại còn liên tục nhịp chân.

Tư thế cực kỳ bất nhã!

Hoàng đế bệ hạ chính là cố ý!

Lần trước bị bắt ép phê duyệt tấu chương, sau đó còn bị Khuynh Diễm vẩy mực bỏ trốn, hắn không làm gì được cô, vậy thì hắn sẽ phá hủy hình tượng của cô!

Cho cô tức chết!

“Chủ tử, người đừng ngồi như vậy, nếu để bệ hạ nhìn thấy sẽ trách mắng người thiếu lễ nghi.” Tiểu nô tỳ bên cạnh cố ra sức khuyên nhủ.

Nhưng hoàng đế bệ hạ chính là không muốn nghe!

Tiểu nô tỳ thở dài, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Chủ tử không biết đâu, chuyện lần trước người cùng bệ hạ nô đùa, làm tấu chương trả cho đại thần dính đầy mực bẩn, giờ đã lan truyền khắp kinh thành luôn rồi.”

Triêu Dã: “...” Ai nô đùa?

Trẫm đây là bị ném mực vào mặt!

Là ném mực vào mặt đó biết không?

Cục u trên trán trẫm còn chưa kịp tiêu sưng đây!

Nghĩ tới liền uất ức.

“Mấy ngày nay rất nhiều đại thần đều dâng tấu sớ khuyên can bệ hạ khiển trách chủ tử, có kẻ còn ác tâm muốn...” Tiểu nô tỳ gian nan khó xử, nhỏ giọng nói: “Muốn xử tử người!”

“Xử tử?” Hoàng đế bệ hạ câu môi cười nhạt, quý khí kiêu hãnh toát ra từ trong xương cốt: “Xem kẻ nào dám xử tử ta!”

Triêu Dã nắm chắc như vậy, cũng không phải vì địa vị hoàng đế của hắn, mà là đáy lòng hắn vô thức tin tưởng, Khuynh Diễm nhất định sẽ bảo vệ hắn.

“Liễu phi tỷ tỷ ăn nói thật lớn lệnh nha!” Âm thanh nữ tử bén nhọn đột ngột vang lên từ phía sau lưng.

Triêu Dã vừa quay đầu, liền nhìn thấy ba nữ nhân mặc cung trang hoa lệ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đình viện.

Tiểu nô tỳ bên cạnh lập tức nhanh chóng hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Bạch phi nương nương, Lưu tần, An thường nghi.”

Ba người đối diện không ai lên tiếng đáp lời, ánh mắt bọn họ chăm chú nhìn về phía Triêu Dã. Ý tứ rất rõ ràng, bọn họ đang đợi hắn hành lễ.

Nhưng hoàng đế bệ hạ là người sẽ cúi đầu hành lễ sao?

Mặc cho tiểu nô tỳ bên cạnh phát ra bao nhiêu tín hiệu nhắc nhở, Triêu Dã vẫn ngồi yên như pho tượng, nâng mắt nhìn ba nữ nhân đối diện.

Con ngươi thủy linh trong suốt, cũng không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì.

“Liễu phi tỷ tỷ... à không, tỷ tỷ đã sớm bị phế truất mất rồi, gọi Liễu phi hình như không hợp quy củ cho lắm.” Lưu tần nói xong, lại cầm khăn che miệng cười khúc khích.

Biểu hiện tràn ngập mỉa mai chế nhạo.

Hiện tại ở trong hậu cung, Liễu Khuynh Diễm đã không còn địa vị. Không phải phi, không phải tần, nên nô tỳ bên cạnh chỉ có thể miễn cưỡng gọi hai chữ “chủ tử“.

Không nói ra thì thôi, trực tiếp nói ra chính là đâm vào vết thương, làm người ta xấu hổ!

Nhưng hoàng đế bệ hạ không phải phi tần, đây là hoàng cung của hắn, mắc gì hắn phải xấu hổ?

Lưu tần cười khúc khích, chờ nhìn thấy cảnh “Liễu Khuynh Diễm” tức đỏ bừng mặt.

Nhưng cũng không có.

Đổi lại thứ Lưu tần nhận được là một sự trào phúng nồng đậm toát ra từ trong ánh mắt “Liễu Khuynh Diễm”!

Đã bị phế rồi mà còn kiêu ngạo đến như vậy!

Lưu tần phẫn nộ xoắn chặt khăn tay!

“Liễu tỷ tỷ, muội biết trước đây tỷ là Liễu phi cao cao tại thượng, đã quen được chúng muội thỉnh an. Muội cũng không muốn nhân lúc tỷ gặp khó khăn mà bức ép tỷ, muội có thể miễn cho tỷ không cần hành lễ với muội, nhưng mà...”

An thường nghi ra vẻ thấu hiểu đạo lý, khó xử nói: “Nhưng tỷ cũng không thể không hành lễ với Bạch phi nương nương, đây là thiếu quy củ. Nếu để người bên ngoài biết, họ sẽ nói phủ tướng quân không biết dạy con đó nha!”

Hoàng đế bệ hạ ngước mắt, im lặng khoảng năm giây, sau đó hỏi: “Ngươi là ai? Ta có quen biết ngươi sao?”

Một kích xuyên tim!

Thật sự sỉ nhục đến tàn nhẫn!

Hoàng đế bệ hạ như sợ người ta còn chưa chịu đủ đả kích, lại cắm thêm một câu: “Liễu gia chỉ có một mình Liễu Khuynh Diễm là nữ nhi, không có muội muội, ngươi là con rơi của Liễu tướng quân sao?”

Lại đến xưng tỷ tỷ muội muội với trẫm!

Ngươi xứng sao?

An thường nghi: “...”

“Liễu Khuynh Diễm” này, đúng là cậy sủng sinh kiêu!

Khinh ngươi quá đáng!

Nhất định phải bị trừng phạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.