Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 359: Chương 359: Trẫm Là Nam Nhân (22)




Hoàng đế bệ hạ nghe thấy bốn chữ lấy thân báo đáp, liền tức đến đỉnh đầu phun ra núi lửa.

Không hề khống chế lực đạo, véo lên cánh tay Khuynh Diễm một cái!

Tra nữ!

Khuynh Diễm nhíu mày xoa xoa cánh tay. Đau nha!

Tiểu ăn vạ làm gì?

Hôm nay còn học được đánh ta?

Muốn lên trời rồi phải không?

Triêu Dã lẩm bẩm mắng dưới đáy lòng.

Cho ngươi lấy thân báo đáp! Cho ngươi nhận lời bọn họ!

Đây là thân thể trẫm, trẫm không muốn ngươi nạp thiếp, ngươi liền không được nạp!

Ngươi mà làm bậy, trẫm chết cho ngươi xem!

“Liễu Khuynh Diễm, ngươi tham bạc đến não úng nước rồi phải không?” Triêu Dã cắn răng thì thào.

Khuynh Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ của hắn, ngăn hắn làm loạn, hạ thấp âm thanh nói: “Thấy bạc mà không lấy, mới là não úng nước đó!”

Triêu Dã: “...” Trẫm tức!

Loading...

“Vậy là đại nhân đồng ý cưới nữ nhi ta rồi sao?” Vân viên ngoại mừng rỡ hỏi.

Khuynh Diễm ngạc nhiên: “Hỏi ta làm gì? Đồng ý cưới hay không thì phải hỏi ân công của nữ nhi ngươi chứ.”

Vân viên ngoại khựng lại, mờ mịt: “Nhưng ân công của nàng là đại nhân...”

“Nói sai rồi.” Khuynh Diễm ngắt lời, chỉ tay qua người đang ngồi ngơ ngác trước xe ngựa: “Kẻ vất vả cực khổ đánh thổ phỉ, chính là hắn.”

Ám vệ: “...” Khoan đã, sao chuyện này lại liên quan đến hắn?!

Vân cô nương vốn đang nấp một bên nghe trộm, thấy Khuynh Diễm nói vậy thì không nhịn được chạy ra: “Nhưng đại nhân là chủ tử, thị vệ ngài chỉ làm theo mệnh lệnh của ngài.”

Dù thị vệ đánh thổ phỉ, thì công lao đều tính lên người chủ tử, đó chẳng phải là thuận theo lẽ thường sao?

Khuynh Diễm chống quạt ngọc dưới cằm, từ tốn phân tích: “Lúc hắn tiến lên đánh thổ phỉ, ta không hề ra lệnh. Do hắn thấy ngươi là một cô nương yếu đuối, bị kẻ xấu bắt nạt, nên lương tâm trỗi dậy xả thân cứu ngươi.”

Ám vệ: “...” Không phải đâu bệ hạ, là do lúc đó thổ phỉ tấn công xe ngựa, nên thần mới lên!

Khuynh Diễm ngó lơ ánh mắt của ám vệ, tiếp tục nói: “Ta vốn không muốn đưa ngươi về, nhưng vì hắn bắn tín hiệu cầu xin ta. Nể tình nghĩa chủ tớ bao năm nay, ta đành đồng ý với hắn.”

Ám vệ muốn lắc đầu. Thần không bắn tín hiệu!

Rõ ràng là người tham bạc nên đem thần đi bán!

“Lúc hắn cứu ngươi, cũng không biết ngươi là tiểu thư nhà viên ngoại. Nhưng bây giờ ngươi lại xem thường thân phận thị vệ của hắn... Ai, cuộc đời bạc bẽo mà!” Khuynh Diễm lắc đầu thở dài.

Lại quay qua an ủi ám vệ: “Thôi không sao, trở về ta tìm một cô nương hiểu đạo nghĩa, biết có ân tất báo, đem gả ngươi đi.”

Ám vệ: “...” Bệ hạ, thần là nam nhân!

Nam nhân chỉ cưới chứ không phải gả!

Khuôn mặt Vân viên ngoại tái nhợt, vừa nhục nhã lại vừa tức giận.

Lời kia của Khuynh Diễm, rõ ràng là nói nữ nhi ông khinh thường ân nhân, qua cầu rút ván, không biết đạo nghĩa!

Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thì về sau nữ nhi ông... không, là toàn bộ Vân gia, đều bị thiên hạ chỉ trích mắng chửi!

Rõ ràng ban đầu là ông và nữ nhi muốn ăn vạ Khuynh Diễm, nhưng không ngờ đến cuối cùng người bị ăn vạ lại là bọn ông!

Một “nam nhân” khó đối phó như vậy, ông cũng không muốn gả nữ nhi cho “hắn“.

Ở bên cạnh “hắn” mà không có được sự yêu thích của “hắn”, sẽ bị “hắn” xoay vòng đùa giỡn đến chết đi sống lại.

Gả nữ nhi cho một thị vệ tầm thường, càng là chuyện không thể nào!

Vì vậy, để không bị mắng là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, sống thiếu đạo nghĩa, Vân viên ngoại đành phải đưa ra một mớ bạc trắng bóng loáng, chặn lại miệng lưỡi ma quỷ của Khuynh Diễm.

Trong tiếng khóc thê lương của Vân cô nương, xe ngựa lộc cộc rời khỏi Vân phủ.

Triêu Dã nhìn phía sau kéo theo mấy rương bạc lớn, ánh mắt không khỏi hướng đến Khuynh Diễm mấy lần.

“Bệ hạ nhìn ta như vậy làm gì?”

Cô vừa hỏi, hắn lập tức thu lại tầm mắt, không đáp lời cô.

Đáy lòng có chút rục rịch, Liễu Khuynh Diễm thật thông minh, lừa người kiếm bạc đều rất giỏi, trẫm muốn học theo...

Khuynh Diễm: “...” Sao ta lại có trực giác không lành thế này?



Hoàng cung Liệp Cổ.

Thời điểm Nhàn Vương nhìn thấy Khuynh Diễm và Triêu Dã trở về, liền mừng đến hai chân suýt nữa lành lặn đứng trên xe lăn luôn!

Sau khi bàn giao lại công vụ triều chính, Nhàn Vương liền gấp không chờ nổi chạy về phủ, còn tuyên bố sẽ đến ngoại thành dưỡng bệnh.

Dưỡng bệnh chỉ là cái cớ, lý do thật sự là muốn trốn Khuynh Diễm, sợ cô bắt cóc ném hắn lên ngai vàng lần nữa.

Chuyện Khuynh Diễm rời khỏi hoàng cung, chỉ có Nhàn Vương, Hữu tướng, và một số thân tín của cô biết.

Tin tức truyền ra bên ngoài đều là bệ hạ trầm mê nữ sắc, hàng đêm sênh ca cùng Hoàng quý phi, say xỉn rượu chè, hơn một tháng trời không thượng triều, còn ném công vụ lên đầu Ngũ Vương gia.

Ai chủ mưu truyền ra tin tức này? Đương nhiên là vị hôn quân Khuynh Diễm rồi!

Việc cô đi khỏi Liệp Cổ Quốc, không thể để Triêu Lộc Cương biết, nếu không hắn sẽ đề phòng.

Lý do cáo bệnh nghe quá giả, trầm mê nữ sắc nghe thực tế hơn!

Kết quả của sự thực tế chính là, toàn bộ Liệp Cổ Quốc đều không ngừng chê bai mắng chửi hôn quân yêu phi.

Khuynh Diễm không bận tâm, nhưng Hữu tướng đã rầu đến sắp thúi ruột.

Cô vừa trở về, ông liền đốc thúc tiến hành chiến dịch truyền thông tẩy trắng.

Bệ hạ cùng Hoàng quý phi tự mình đến Tây Sở, không ngại dấn thân vào nguy hiểm, đem tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, để đổi lấy hòa bình cho con dân Liệp Cổ.

Bằng chứng rõ ràng, nội dung câu chuyện sống động, như khơi dậy khung cảnh biển lửa máu tanh ngày đó, hình ảnh bệ hạ hóa thành một vị chiến thần, xung quanh tỏa ra hào quang cứu thế!

Khuynh Diễm: “...”

Tin tức buổi sáng vừa truyền đi, buổi chiều hoàng cung Liệp Cổ liền bị ném trứng gà... khụ, không phải, là được tặng trứng gà.

Bách tính trước đó còn mắng chửi thậm tệ, hiện tại đã xếp thành hàng dài bên ngoài cửa cung, đem trứng gà lúa gạo đến tặng bệ hạ để xin lỗi vì đã hiểu lầm ngài.

Khuynh Diễm có nhận không? Đương nhiên là nhận rồi!

Trong cung nuôi một con heo nhỏ, cần dự trữ thật nhiều thức ăn!

Sắp xếp một đội nhân mã, điều phối dân chúng xếp hàng, tặng quà cho hoàng đế.

Dù là một rương vàng bạc châu báu, hay chỉ là một quả trứng gà, mọi thứ bệ hạ đều nhận lấy, không trọng giàu khinh nghèo, không phân biệt sang hèn.

Chính vì vậy, danh tiếng bệ hạ có đức hiếu sinh, thương dân như con lại truyền đi một vòng lớn.

Bệ hạ, chúng ta là tu tám kiếp mới được làm con dân của người!

Hắc Khuyển: [...] Nó cảm thấy bách tính ở đây đều bị kí chủ làm cho đầu óc mụ mị hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.