Đêm khuya.
Khuynh Diễm ngồi tại Ngự Thư Phòng, xem xét tấu chương tồn đọng suốt thời gian qua.
Lư Tín và các cung nhân đều ở bên ngoài, vì để dành không gian riêng tư cho vị hôn quân Khuynh Diễm vừa làm việc vừa trêu ghẹo ái phi.
Nhưng tiếc là lúc nãy cô trêu hơi quá trớn, nên ái phi Triêu Dã tức giận ôm bánh bỏ về Cẩm Tú Cung rồi.
Khuynh Diễm thở dài một hơi, đêm khuya tĩnh mịch không có tiểu ăn vạ bên cạnh, làm cô cảm thấy... buồn ngủ.
Có cách nào vừa ngủ vừa duyệt tấu chương không nhỉ?
Chỉ cần ngủ một giấc, lúc thức dậy tất cả bài tập về nhà đều được hoàn thành, tổ chức bọn mi có cung cấp kỹ năng này không?
[Tổ chức ta hướng đến tương lai tươi sáng, tuyên dương sự siêng năng, bài trừ sự lười biếng, kỹ năng “không làm mà muốn có ăn” thì nằm mơ còn không thấy nha kí chủ.] Hắc Khuyển đánh tỉnh Khuynh Diễm.
Cô ghét bỏ phun ra ba chữ: “Tổ chức phèn!”
Hắc Khuyển: [...]
Phèn?!
Xin lỗi chứ tổ chức nó cao cấp tân tiến hiện đại nhất vũ trụ đấy nhé!
Khuynh Diễm theo thói quen đưa tay cầm lên tách trà, nhưng mùi hương trà vừa xộc vào cánh mũi, cô liền lập tức bỏ xuống.
Mùi hương này không đúng!
Lư Tín đổi loại trà từ khi nào?
Kẽo kẹt...
Cửa chính phát ra âm thanh như bị ai đó đẩy mở, Khuynh Diễm ngước mắt nhìn lên.
Từ bên ngoài, một thân ảnh nữ tử thướt tha đang nhấc làn váy đi về phía cô.
Loading...
Chính là...
Tiểu ăn vạ?!
Chẳng phải lúc nãy bị cô chọc cho giận dỗi, xù lông chạy đi rồi sao?
Bình thường đều chờ cô tới dỗ, sao hôm nay lại tự giác ngoan ngoãn đi tìm cô?
Trong lúc Khuynh Diễm nghi hoặc, thì Triêu Dã ở đối diện đang dùng đôi mắt thủy linh trong suốt, long lanh ngước nhìn cô.
Miệng nhỏ chúm chím yêu kiều, âm thanh mềm nhũn khẽ gọi: “Bệ hạ~”
Khuynh Diễm: “!!!”
Tiểu ăn vạ trúng tà rồi!
“Đêm khuya thanh vắng, bệ hạ mệt nhọc vì chính sự, thần thiếp mang canh nhân sâm đến bồi bổ cho người nha!” Triêu Dã dâng lên chiếc khay trong tay, nhẹ nhàng lả lướt mời cô dùng.
Thân thể dựa vào thư án, ngón tay ngọc ngà đặt trước thắt lưng, động tác lẳng lơ kéo nhẹ dây áo.
Vụt!
Dây áo choàng rơi ra, bên trong không mặc trung y, mà trực tiếp để lộ chiếc yếm cánh sen đỏ thắm, âu yếm gọi: “Bệ hạ, thần thiếp mời người... A!!!”
Nghiên mực trên bàn đập mạnh vào đầu nữ tử, vầng trán trắng nõn lập tức rỉ ra máu tươi.
Khuynh Diễm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng vọt tới, nhấn kẻ đối diện xuống mặt đất.
Trâm cài tóc sắc bén đè trên cổ nàng ta, giọng nói cô lạnh lẽo đến cực độ: “Ngươi là ai?”
“Bệ hạ, sao người lại đánh thần thiếp?” Nữ tử thút thít tủi thân, không thể không nói, biểu cảm đáng thương kia thật sự rất giống Triêu Dã.
Khuynh Diễm ấn trâm nhọn xuống, cắt ra đường máu trên cổ nữ tử, nàng ta đau đến đầu mày nhíu chặt.
Giọng nói cô tràn ngập sự mất kiên nhẫn, lặp lại câu hỏi: “Ngươi là ai?”
“Thần thiếp là Liễu Khuynh Diễm đây mà bệ hạ! Người không nhận ra thần thiếp nữa rồi sao?” Giọt lệ đảo quanh hốc mắt, nữ tử yếu ớt kêu lên.
Khuynh Diễm giơ tay sờ mặt nàng ta, nữ tử lập tức ủy mị dụi nhẹ gương mặt lên đầu ngón tay cô... Xẹt!
Âm thanh xé rách vang dội!
Mặt nạ da người bị lột xuống, động tác Khuynh Diễm quá thô bạo, làm gương mặt nữ tử bị keo dính kéo ra vết máu.
Là một người hoàn toàn xa lạ, cô chưa từng gặp qua nàng ta.
Khuynh Diễm cụp mắt, đồng tử không chút gợn sóng, hơi thở vẫn từng nhịp ổn định, nhưng bàn tay cô siết chặt giống như đang tận lực khắc chế điều gì đó.
Căn phòng yên lặng tĩnh mịch, chỉ có ánh nến mờ ảo lung lay trên vách tường.
Nữ tử che đi vết máu trên khuôn mặt, môi đỏ chậm rãi mở ra, chiếc lưỡi đinh hương nhấp qua cánh môi, cười nói: “Bệ hạ, ngài cần gì phải nhẫn nhịn như vậy? Dù gì ngài cũng đã trúng xuân dược của ta, cùng ta một đêm hoang đường chẳng phải là tốt rồi sao?”
Nữ tử hơi dừng lại, phong tao mị nhãn, dáng vẻ vô cùng lẳng lơ: “Có phải bệ hạ đang nghĩ, ngài còn rất nhiều sự lựa chọn khác ngoài ta không? Vậy thì ngài sai rồi nha!”
Khuynh Diễm không đáp lời, khóe môi vẫn hờ hững khẽ nhếch, ánh mắt tĩnh lặng vô cảm nhìn nàng ta.
Nữ tử có chút đắc ý, tiếp tục nói: “Vào ngày bệ hạ hồi kinh, thứ mà thổ phỉ ném lên xe ngựa, kỳ thật không hẳn là độc dược, mà chính xác là... chất dẫn xuân dược!”
“Kết hợp với ly trà vừa rồi, chính là cổ trùng kích phát xuân dược. Ngoại trừ giao hợp với người nuôi cổ trùng là ta, thì không còn bất kỳ ai khác giúp được bệ hạ đâu.”
“Ngài là nam nhân, vốn cũng đâu mất mát gì, chi bằng cứ thả lỏng bản thân, phóng túng một đêm...” Nữ tử chậm rãi ném xuống áo ngoài đang treo hờ hững ở vai, nửa thân trên chỉ còn mặc độc một chiếc yếm đỏ, giang tay mời gọi: “Bệ hạ cùng ta...”
Phập!
Chiếc trâm đâm xuyên qua yết hầu, nữ tử trợn mắt không thể tin.
Ngay cả tiếng thét còn chưa kịp thốt lên, thì hơi thở đã hoàn toàn biến mất.
Khuynh Diễm tránh khỏi vết máu vừa phún ra, liếc mắt nhìn mặt nạ da người nhăn nhúm.
Lại là dịch dung thuật.
Đầu tiên dùng dịch dung, giúp Triêu Lộc Cương quấy nhiễu triều đình.
Triêu Lộc Cương vừa chết, thì lại để một nữ nhân dịch dung nguyên chủ, đến đây câu dẫn Triêu Dã.
Kẻ rảnh rỗi thích phá hoại này, còn ai khác ngoài Nhiệm Vụ Giả nữa?
Chắc chắn là lại muốn chia rẽ cô và Tịch Dạ.
Nữ tử này không phải Nhiệm Vụ Giả, mà chỉ là con cờ tay sai được cử đến.
Mục đích là lên giường với Triêu Dã, khiến cô và hắn phát sinh mâu thuẫn.
Nhưng vì thời điểm cô và Triêu Dã ở cùng nhau, đều không để cung nữ thái giám bên cạnh.
Vậy nên Nhiệm Vụ Giả không có biện pháp theo dõi cách sinh hoạt giữa cô và hắn, mà chỉ có thể căn cứ vào lời đồn hôn quân yêu phi, để nữ tử này dùng dáng vẻ lẳng lơ yêu dị tiếp cận cô.
Trong trường hợp mô phỏng sai tính cách, thì vẫn còn xuân dược cổ trùng, bằng bất cứ giá nào cô đều phải lên giường với nàng ta!
Có điều...
Nàng ta tự xưng mình là Liễu Khuynh Diễm, còn gọi cô là bệ hạ.
Chứng tỏ Nhiệm Vụ Giả phía sau không biết việc cô và Triêu Dã hoán đổi thân xác.
Nói vậy... Hắc Khuyển và nhóm Nhiệm Vụ Giả này, không cùng một tổ chức?
Hoặc là cùng một tổ chức, nhưng không cùng một bộ phận?
Đầu óc Khuynh Diễm xoay chuyển rất nhanh chóng, nhưng chợt cô khựng lại, bàn tay nhẹ đè lên hai bên thái dương.
Cổ họng càng ngày càng nóng, cảm giác khát khô bỏng rát, tầm mắt cũng bắt đầu mờ đi...
Mẹ kiếp, xuân dược!
Không ngờ có ngày cô lại giẫm trúng thứ đồ quỷ quái này!
Đầu ngón tay Khuynh Diễm hơi động, bắt lấy mạch đập trên cánh tay nữ tử, muốn tìm xem cổ trùng dẫn độc là con vật chết tiệt gì...
Loảng xoảng!
Âm thanh đồ vật bị đánh rơi xuống mặt đất, bánh ngọt văng vung vãi khắp sàn nhà.
Một chiếc bánh lăn dài đến chạm vào gót chân Khuynh Diễm.
Cô nghi hoặc quay đầu, đập vào mắt là Triêu Dã đang đứng tại cửa sững sờ nhìn cô.
Khuynh Diễm: “!!!”
Từ từ đã!
Ta trong sạch!
Nhưng khung cảnh trước mắt Triêu Dã, hoàn toàn không có nửa điểm trong sạch.
Nữ tử nằm dưới đất, nửa thân trên chỉ mặc duy nhất một chiếc yếm, đang đưa lưng về phía hắn.
Phần cổ dính máu ẩn vào góc khuất trong tường, ánh nến quá mờ không soi rõ đến, nên hắn không thấy nàng ta bị thương.
Mà chỉ thấy Khuynh Diễm đang ngồi xổm trước người nàng ta, lại còn thân mật cầm lấy cánh tay nàng ta.
Tư thế này, một lời khó mà giải thích...
Bóng lưng nhỏ bé chạy vụt ra cửa, bước chân hoảng hốt loạng choạng rời đi.
Khuynh Diễm há miệng muốn gọi hắn lại, nhưng cổ họng cô nóng đến siết đau.
Hai mắt đỏ ngầu vằn vện tia máu, tác dụng xuân dược bạo khởi mất khống chế.
Cô chậm chạp cúi đầu, ánh mắt tối nghĩa nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của nữ tử kia...