Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 327: Chương 327: Trẫm là nam nhân (6)




Chợt Khuynh Diễm cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, quay đầu lại liền phát hiện Triêu Dã đang ôm đĩa bánh ngọt, ánh mắt sáng quắc hướng đến cô.

Tầm mắt hai người đụng nhau giữa không trung, Triêu Dã bỏ một miếng bánh vào miệng, nhai nhai hỏi: “Ngươi không sợ bị trời đánh sao?”

Đến phụ thân mình mà cũng dám đánh?

Phủ tướng quân dạy nữ nhi đại nghịch bất đạo như ngươi sao?

Khuynh Diễm chậm rãi đi đến trước mặt hắn, hơi khom lưng xuống, ngón lên cuốn lấy một lọn tóc hắn, nhẹ chà xát: “Ái phi đây là đang rủa phu quân của mình sao? Trẫm mà chết, nàng sẽ thành góa phụ đó nha!”

Hoàng đế bệ hạ thật tức giận.

Ai là ái phi? Ai là góa phụ?

Trẫm là nam nhân!

Trẫm! Chính! Là! Nam! Nhân!

Triêu Dã định đánh bay bàn tay đang sờ mó tóc hắn, nhưng hắn chỉ vừa chạm vào tay Khuynh Diễm, thì đã bị cô trở tay nắm ngược lại, dùng lực kéo mạnh một cái.

Cả người hắn lập tức nhào vào trong ngực cô.

Động tác mười phần lưu manh!

Hoàng đế bệ hạ nộ khí xông thiên, chuẩn bị đánh sập lãnh cung đòi lại công đạo!

Chợt người đối diện giơ một ngón tay đè lên môi hắn, miệng tiến đến sát bên tai hắn, hơi thở ấm áp thì thào phớt qua: “Có người theo dõi, bệ hạ phối hợp một chút, bằng không, bọn họ sẽ biết bí mật giữa chúng ta nha.”

Triêu Dã đình chỉ dừng lại.

Chuyện cô và hắn hoán đổi linh hồn, không thể để người thứ ba biết.

Hắn còn chưa ngồi vững trên ngôi hoàng đế, triều đình còn chưa ổn định, nếu để kẻ xấu biết được, cục diện sẽ mất khống chế.

Dù hắn không thích cái ghế hoàng đế này, nhưng cơ nghiệp ngàn năm của Triêu gia cũng không thể bị hủy trong tay hắn.

Triêu Dã không mắng Khuynh Diễm, nhưng vẫn kín đáo đẩy cô ra, không cho cô tiếp tục ôm hắn.

Trên tay giữ chặt đĩa bánh ngọt, hừ một tiếng rõ to, quay lưng đi về phòng!

Khuynh Diễm: “...” Tiểu ăn vạ trở thành con gái, sao lại đáng yêu như vậy chứ!

Càng ngày ta càng không nhịn được, muốn... hung hăng khi dễ hắn.

[... Kí chủ, cô biết bộ dạng hiện tại của cô giống kẻ nào không?] Hắc Khuyển nghẹn nghẹn hỏi.

“Không biết, và cũng không muốn biết.” Khuynh Diễm chặt đứt lời nó.

Những thứ con Cẩu Tặc này nói ra, đảm bảo không có gì tốt đẹp.

Không cần thiết phải nghe.

Nhưng Hắc Khuyển lại cố tình muốn cô nghe: [Hành động của cô chẳng khác gì mấy tên biến thái cả!]

Nó thật sự không thể chấp nhận được!

Đại nhân vật bây giờ chỉ là cô gái bé nhỏ, mỗi ngày đều bị lừa ôm ôm, hôn hôn, đè đè trên giường!

Cô là tên cẩu nam nhân!

“Biến thái?” Khuynh Diễm không chút để ý mỉm cười: “Ta chỉ biến thái với một mình tiểu ăn vạ, có vấn đề gì sao?”

Hắc Khuyển: [...] Vậy đại nhân vật cảm ơn sự ưu ái của cô nha!

Đồ vô sỉ!

Ám vệ không tiếng động xuất hiện sau lưng Khuynh Diễm, chắp tay báo cáo: “Bẩm bệ hạ, kẻ theo dõi người là cung nữ của Bạch Hằng Cung.”

Khuynh Diễm thoáng nhướng mày, giọng nói lười nhác chậm rãi vang lên: “Về sau chú ý động tĩnh bên đó một chút.”

“Tuân lệnh bệ hạ.” Ám vệ nhanh chóng lẩn vào bóng tối.

Ánh mắt Khuynh Diễm nhìn đến phương hướng Bạch Hằng Cung, khóe môi cô câu lên cười nhạt.

Khí thế bễ nghễ uy nghi, không có điểm nào giống một nữ tử yếu đuối đang chiếm đoạt thân xác nam nhân, mà hoàn toàn là một bậc đế vương thượng giả từ trong xương cốt, thần thái lười nhác kiêu ngạo.

Bóng lưng thẳng tắp, long bào cao quý, khiến người kính sợ.

Hắc Khuyển: [...] Dừng được rồi!

Đừng nhìn vẻ ngoài của kí chủ, tất cả chỉ là làm màu thôi!

Bước đến thế giới nội tâm của cô mà nghe...

Bạch Hằng Cung giám sát hành tung của trẫm, định làm gì?

Lòng dạ nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hậu cung, chính là độc ác nhất!

Biết đâu đang lên kế hoạch lột da trẫm, uống máu trẫm, hạ độc trẫm!

Trẫm thực quá run sợ rồi, phải đi tìm ái phi tiểu ăn vạ ôm ôm một chút, hôn hôn một chút, đè đè một chút.

Để an ủi sự sợ hãi trong lòng.

Hắc Khuyển: [...]

Tại sao một người bên ngoài ngầu như vậy, bên trong lại có thể vô sỉ đến mức đó chứ?



Loảng xoảng!

Mảnh sứ văng đến bên chân tiểu cung nữ, nhưng nàng ta không dám né tránh, mà chỉ yên lặng cúi đầu, cam chịu gốm sứ bén nhọn cắt vào da thịt mình.

Một khi né tránh, sẽ làm nương nương càng thêm tức giận.

“Tại sao bệ hạ lại đến chỗ tiện nhân kia? Đã bị đày đến lãnh cung, ai cho phép nàng ta câu dẫn bệ hạ!”

Nữ tử mặc cung trang hoa lệ, dung mạo cũng là một đại mỹ nhân, nhưng sự tức giận đã phá hủy đi đường nét xinh đẹp, chỉ còn thừa lại ánh mắt vặn vẹo hung tợn.

Bạch Hiểu Nhược, thứ nữ nhà Tả tướng.

Gọi là “thứ nữ”, bởi vì nàng ta là con của thị thiếp, để phân biệt với “đích nữ” do phu nhân chính thất sinh ra.

Toàn bộ người trong kinh thành đều đồn đại rằng, Bạch Hiểu Nhược ôn nhu hiền thục, công dung ngôn hạnh, tài sắc vẹn toàn.

Chỉ tiếc rằng, nàng ta là thứ nữ, nên dù tài hoa hơn người, thì tương lai cũng không thể gả cao.

Nhưng nhờ vào danh tiếng ôn nhu thấu hiểu lòng người của Bạch Hiểu Nhược, mà trong lúc tiên đế chọn phi tần cho Triêu Dã, đã chọn một thứ nữ như nàng ta, chứ không chọn đích nữ nhà Tả tướng.

Có điều tiên đế không biết, sự ôn nhu này chỉ là ngụy tạo.

Bạch Hiểu Nhược lấy được cơ hội tiến cung, muốn một bước bay lên làm phượng hoàng, lần lượt diệt trừ các phi tần khác.

Đối tượng đầu tiên bị nàng ta xử lý, chính là nguyên chủ.

Bởi vì nguyên chủ xinh đẹp, mà quan trọng hơn hết, nguyên chủ là đích nữ duy nhất của phủ Tướng quân!

Bạch Hiểu Nhược mang thân phận thứ nữ, từ nhỏ đã bị xem thường, khiến trong tâm nàng ta sinh ra nỗi đố kỵ thành kiến với đích nữ.

Chỉ cần là đích nữ, liền làm nàng ta thấy chướng mắt!

Nguyên chủ bị phát hiện tàng trữ thuốc độc, còn là loại độc dược cấm lưu hành trong cung, đây là tác phẩm của Bạch Hiểu Nhược.

Hãm hại nguyên chủ bị đày vào lãnh cung, chính là thành tựu mà Bạch Hiểu Nhược tự hào nhất!

Nhưng hôm nay, cung nữ mà nàng ta phái đi giám sát bệ hạ, lại quay về báo cáo...

Bệ hạ không những đến lãnh cung thăm Liễu Khuynh Diễm, mà giữa hai người còn có những hành vi cử chỉ thân mật!

Bạch Hiểu Nhược tự thấy mình xinh đẹp không thua kém Liễu Khuynh Diễm, tài năng vượt trội Liễu Khuynh Diễm, hiền thục hiểu phép tắc hơn xa Liễu Khuynh Diễm!

Nhưng tại sao bệ hạ thà đi lãnh cung tìm một phế phi không có địa vị, chứ không tìm Bạch phi ôn nhu hiền huệ như nàng ta!

Đáy mắt Bạch Hiểu Nhược lóe lên tia âm độc.

Liễu Khuynh Diễm, ngươi cứ chờ đó, rồi ta sẽ khiến ngươi biết, sớm muộn đích nữ các ngươi cũng phải phủ phục quỳ dưới chân ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.