Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 328: Chương 328: Trẫm là nam nhân (7)




Trong khi Bạch Hiểu Nhược đang phẫn nộ ghen ghét ở Bạch Hằng Cung, thì lúc này ở lãnh cung, phế phi “Liễu Khuynh Diễm” đang giãy giụa tránh khỏi ân sủng của “bệ hạ“.

Triêu Dã tức giận muốn chết, rõ ràng hắn đang ngồi trên ghế ăn bánh quế hoa, Khuynh Diễm lại đột ngột đi qua ôm hắn lên giường, kêu hắn bồi cô ngủ.

Bồi cô ngủ??

Hắn là hoàng đế! Chỉ có người khác bồi hắn ngủ!

Nằm mơ cũng không có chuyện hắn bồi ai ngủ!

Vì vậy Triêu Dã giãy giụa muốn xuống giường.

“Dạo gần đây hoàng cung đang nuôi heo nhỏ.” Khuynh Diễm chợt nói một câu không đầu không đuôi.

Nhưng thần kỳ là Triêu Dã lại đình chỉ giãy giụa.

Im lặng một lúc thì hỏi: “Heo nuôi trong hoàng cung... ăn có ngon hơn heo bên ngoài không?”

Khuynh Diễm chăm chú quan sát hắn khoảng năm giây, sau đó nói: “Chưa thử, nhưng nhìn có vẻ rất ngốc, chắc là sẽ ăn ngon”

Triêu Dã: “...” Heo ngốc thì sẽ ăn ngon sao?

Hắc Khuyển: [...] Kí chủ đang mắng ngài là heo ngốc đó đại nhân vật!

Sao ngài lại khờ khạo như vậy, tức chết nó mà!

Triêu Dã suy tư rất nghiêm túc, cuối cùng quả quyết yêu cầu: “Khi nào heo lớn, ngươi đem một phần thịt đến cho trẫm.” Trẫm cũng muốn ăn!

Khuynh Diễm chỉ cười cười, không đáp ứng.

“Sao ngươi không trả lời trẫm?” Triêu Dã hối thúc. Ngươi muốn ăn mảnh sau lưng trẫm đúng không?

Khuynh Diễm tỏ ra bất đắc dĩ từ chối: “Heo ngốc này chỉ một mình ta ăn được, người khác đều không thể ăn.”

“Tại sao chứ?” Triêu Dã gấp gáp kêu lên: “Hoàng cung là của trẫm, ngươi nuôi heo trong cung, heo liền thành của trẫm! Ngươi dựa vào đâu mà...”

“Hôn ta.”

“Hả?” Triêu Dã ngơ ngác chớp mắt.

Khuynh Diễm kiên nhẫn lặp lại: “Hôn ta, sau này heo lớn, ta cho bệ hạ ăn.”

Triêu Dã trở mặt hừ lạnh.

Chỉ bằng vài miếng thịt heo, mà muốn lừa gạt trẫm?

Nằm mơ đi!

Khuynh Diễm đúng lý hợp tình, đổi trắng thay đen nói: “Bệ hạ hôn ta, cũng chỉ là tự hôn chính mình. Tự hôn mình, còn được ăn thịt heo ngốc, có thiệt thòi chỗ nào sao?”

Triêu Dã: “...” Hình như xác thực không thiệt thòi.

“Đây là thân thể của bệ hạ, còn đây là thân thể của ta...”

Khuynh Diễm nói chậm từng chữ một, sau đó lại đột ngột tăng tốc nhanh đến không ai nghe kịp: “Bệ hạ hôn ta, trong mắt bệ hạ là bệ hạ hôn bệ hạ, trong mắt ta là ta hôn ta, trong mắt người ngoài là ta hôn bệ hạ, nếu có thiệt thòi thì ta là người thiệt thòi, còn bệ hạ là người có lợi!”

Khuynh Diễm nói rất nhanh, gần như không có dấu chấm phẩy mà nói một tràng liên tục, nhấn mạnh duy nhất vế cuối, “bệ hạ là người có lợi”!

Triêu Dã nghe đến đầu óc quay mòng mòng, hoàn toàn không hiểu cô vừa phân tích cái gì.

Duy chỉ có mấy chữ “bệ hạ là người có lợi” rành mạch rõ ràng dội vào tai hắn.

Kết hợp thêm dữ liệu trước đó, Khuynh Diễm nói hắn tự hôn mình, sẽ được ăn thịt heo ngốc, lợi cộng thêm lợi, toàn là lợi ích!

Đây chính là hiệu ứng ám thị, đưa cho một người thông tin nghe có vẻ thuyết phục, sau đó bồi thêm một tá lý lẽ nghe thì cao siêu nhưng bên trong trống rỗng.

Cuối cùng, chốt lại bằng một câu thống nhất với dữ liệu ban đầu!

Ngữ điệu tự tin, thần thái sáng ngời, nói năng lưu loát, đảm bảo sẽ lừa được rất nhiều tiểu bạch thỏ chưa trải sự đời!

Tiểu bạch thỏ Triêu Dã ngây thơ tiến đến, mổ nhẹ lên môi Khuynh Diễm, sau đó nhanh chóng lùi lại: “Sau này nhớ cho trẫm ăn thịt heo ngốc đó nha!”

Khuynh Diễm: “...” Không được rồi, có khi ta không nhịn được đến năm hắn mười tám tuổi mất!



Cục diện triều đình tiên đế để lại cho Triêu Dã, nói đơn giản thì không đơn giản, nhưng nói phức tạp cũng không phức tạp.

Không đơn giản, bởi vì có gian thần lộng quyền, tập hợp thành một phe phái riêng.

Không phức tạp, bởi vì có trung thần áp chế, cán cân quyền lực vẫn ổn định, không đến mức khiến hoàng đế trở thành bù nhìn.

Cơ chế triều đình Liệp Cổ Quốc không chỉ có một người nắm giữ chức vụ Thừa tướng, mà vị trí Thừa tướng này được phân cho hai người, gọi là Tả tướng và Hữu tướng.

Bởi vì không muốn quyền lực tối cao tập trung ở duy nhất một cá nhân, con người nếu được sở hữu quá nhiều, sẽ dễ sinh ra tâm tư tham lam những thứ không nên có.

Hữu tướng đảm đương trung thần từ thời tiên đế, về sau tiên đế băng hà, thì ông tận lực phò tá Triêu Dã.

Sau này Triêu Lộc Cương dẫn quân phản loạn chiếm đoạt ngôi vua, người đầu tiên mà hắn đối phó diệt trừ là Hữu tướng.

Về phần Tả tướng, có gian, nhưng không có gan.

Đối với ông ta, ai làm hoàng đế không quan trọng, quan trọng là ông ta được hưởng lợi nhiều nhất.

Nhưng ông ta không dám tự mình tạo phản, bởi vì lá gan chuột nhắt, rất sợ gánh tội tru vi.

Vì vậy, về sau Tả tướng một bên tỏ ra trung thành với Triêu Dã, một bên lại lén lút câu kết với Triêu Lộc Cương. Như rắn hai mang, phe nào cũng muốn theo gặm một miếng.

Đến cuối cùng khi cục diện định xuống, dù ai thắng thì ông ta cũng được hưởng lợi.

Nhưng đó chỉ là tính toán của riêng Tả tướng, còn trên thực tế, Triêu Lộc Cương chân trước vừa chiến thắng, chân sau đã sai người ám sát ông ta!

Triều chính và quyền lực, luôn là thứ hỗn tạp tàn nhẫn như vậy.

Hiện tại ở trên triều, một nửa quan viên đi theo Hữu tướng, nửa còn lại đi theo Tả tướng.

Bởi vì cục diện quá cân bằng, nên cách nhanh nhất mở rộng quyền lực là phải tập kích từ hậu cung.

Nếu nữ nhi nhà nào được hoàng đế sủng ái, thì con đường quan chức của gia tộc nhà đó cũng được thuận lợi.

Cho nên, hiện tại việc các quan viên để tâm nhất chính là làm thế nào nhét nữ nhi mình lên long sàng hoàng đế.

Đối phó với đám quan viên đó đã đủ phiền phức, lại còn có thêm một tên nam chính ngấm ngầm muốn chiếm ngôi vua.

“Bẩm bệ hạ, ám vệ được phái đi đã truyền về tin tức, Tam Vương gia hiện vẫn đang ở đất phong.” Ám vệ trưởng báo cáo.

Tam Vương gia này chính là Triêu Lộc Cương.

Việc đầu tiên Khuynh Diễm làm khi tiếp nhận đội ngũ ám vệ, là phái người đi giám sát hắn.

“Vẫn ở đất phong?” Khuynh Diễm dựa người vào thành ghế, ngón tay nhẹ gõ gõ lên bàn trà: “Hắn có biểu hiện gì bất thường không?”

Ám vệ trưởng nói: “Gần đây Tam Vương gia chỉ ở trong thư phòng, không đến chỗ Vương phi và các thị thiếp.”

Triêu Lộc Cương rất biết cân bằng giữa hậu viện và quyền lực. Nữ nhân trong phủ hắn đều là quý nữ nhà quan viên, nạp vào để củng cố quan hệ.

Chính vì vậy, sinh hoạt chăn gối của hắn luôn rất có chế độ, mưa móc rải đều, tận dụng mỗi đêm cày cuốc trên giường để phụ trợ cho chính sự.

Nhưng hiện tại hắn lại đột nhiên ở một mình trong thư phòng, không đi rải mưa... Chuyện này không có quỷ thì cũng có ma!

“Hắn kỳ lạ như vậy bao lâu rồi?” Khuynh Diễm nghi hoặc hỏi.

“Bẩm bệ hạ, đã mười ngày qua.” Ám vệ trưởng đem tin tức báo cáo chi tiết: “Phủ Tam Vương gia còn sàng lọc gia đinh, nội gián đều không thể xâm nhập vào. Tin tức này là thu được từ việc mua chuộc một nô tỳ thô sử trong phủ.”

Sàng lọc sa thải người, chứng tỏ đang chuẩn bị thực hiện mưu đồ bất chính.

Khuynh Diễm cười đến vô cùng rạng rỡ.

Nam chính này, đang chuẩn bị soán vị cô nha!

Nhưng thật tiếc cho hắn, bởi vì ở thế giới này, cô mới là nam chính!

Hắc Khuyển không nhịn được phỉ nhổ: [Thứ nhất, cô là nữ, không phải nam. Thứ hai, cô là quần chúng. Sớm tỉnh mộng đi kí chủ!]

Khuynh Diễm kiêu ngạo tuyên bố: “Mi cứ chống mắt lên mà xem, ai mới thật sự là nam chính.”

Hắc Khuyển: Xin lỗi nha! Trong lòng nó thì đại nhân vật mới là nam chính!

Cô không có cửa bước vào trái tim nó đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.