Sáng hôm sau, Hinh Niên nuốt nước bọt nhìn tòa nhà cao chót vót trước mặt mình, sau đó căng thẳng mà chỉnh trang quần áo.
“Mày làm được mà Hinh Niên...” Cậu đi vào bên trong, loay hoay mà tìm cô.
Tiếp tân thấy cậu liền lịch sự hỏi: “Xin chào, cậu muốn gặp ai ạ?”
“Tôi...Tôi có hẹn với chị Triêu... Triêu Nhan.” Hinh Niên vì lo lắng mà liên tục lắp bắp.
“Có hẹn trước không ạ?” Tiếp tân mỉm cười.
“Có ạ.”
Tiếp tân gọi điện cho Thu Lạc sau đó liền cho người dẫn cậu đi lên tầng trên.
Hinh Niên hiếu kỳ nhìn xung quanh, quá cao cấp, quá quý phái, còn đẹp hơn cả tập đoàn nhà cậu nữa.
Vân Yến gục đầu trên bàn làm việc, hôm qua tăng ca nên hôm nay mệt quá, cô muốn đi ngủ, muốn ôm ôm chocolate.
“Chị Nhan, có một người tên Hinh Niên đến gặp chị.” Thu Lạc khụ một cái sau đó nhẹ nhàng nói.
Cô bật người dậy, cuối cùng bông hoa thứ mười cũng đến, cô chờ cậu ta rất lâu đó.
“Cho vào đi.” Vân Yến chỉnh sửa lại tóc tai, sau đó nghiêm túc mà ngồi.
Hinh Niên nhìn vào trong phòng, ánh mắt lập tức sáng lên, là nữ thần. Nhưng vừa nhìn đến cái bảng tên trên bàn, tổng giám đốc? Cái quỷ gì vậy, nữ thần mà lại là tổng giám đốc của Nhan Vọng?
“Mau vào đi, đừng lề mề.” Cô nhíu mày nhìn Hinh Niên đang thất thần ở ngoài cửa.
“Vâng...Vâng ạ.”
Hai người đối mặt nhau, một người bá đạo, một người rụt rè, giống như mấy cảnh trong truyện tổng tài, tiểu bạch thỏ vì làm sai mà bị bá đạo tổng tài hỏi tội sau đó lăn giường.
Thu Lạc giật mình, cô bé đang nghĩ cái gì vậy, nhưng thật sự rất giống nha.
Tổng tài bá đạo - Vân Yến nheo nheo mắt, giọng nói có chút bực mình: “Thấy Nhan Vọng như thế nào? Đẹp không hả?”
“Ký chủ, cô đang trút giận lên người cậu ta sao?” 000 thấy Hinh Niên bị dọa đến đáng thương, liền che chở cho cậu ta.
“Không có, xem thử cậu ta cảm thấy như thế nào thôi.” Cô nhìn Hinh Niên một lượt từ đầu xuống chân.
Hôm nay Hinh Niên ăn mặc rất tốt, rất giống con người. Áo sơ mi trắng, quần jean đen, vừa lịch sự vừa đơn giản lại tôn lên vẻ đẹp nam thần thư sinh tràn đầy sức sống của cậu ta.
Khuôn mặt non nớt trắng trẻo như tiểu bạch kiểm, hàng mi cong vút, môi hồng hào, mang lại cho người đối diện cảm giác muốn yêu thương cậu ta.
“Bông hoa thứ mười à không khụ... Hinh Niên, cậu thấy Nhan Vọng như thế nào?” Giọng cô bây giờ đã ôn hòa hơn hẳn.
Tiểu bạch thỏ - Hinh Niên: “...” Bông hoa thứ mười???
“Rất tốt và rất chu đáo ạ.” Hinh Niên nắm chặt hai tay, lời nói đầy cẩn thận.
“Vậy thì tốt, xong rồi đó, về nhà đi.” Vân Yến phất phất tay, cô kêu cậu ta đến đây chỉ để cậu ta biết đường biết lối trong Nhan Vọng thôi, dù gì cũng đã ký hợp đồng rồi.
Hinh Niên lại ngơ ngác đi về, bà chủ thấy cậu không tập trung vào việc gì tưởng cậu đã mất cơ hội tỏa sáng, đành đến gần nhẹ giọng an ủi.
“Không phải, hôm nay khi con vừa đến Nhan Vọng chưa được hai mươi phút đã bị mời về rồi, nhưng tiếp tân nói từ hôm nay con sẽ trở thành người của Nhan Vọng.” Hinh Niên cười cười.
“Vậy là tốt, vậy là tốt.” Bà chủ vỗ vai cậu, cười haha.
Nhưng nữ thần thật sự là tổng giám đốc của Nhan Vọng thì sao? Vậy mình phải bảo vệ bí mật này, chắc là nữ thần khiêm tốn không muốn cho nhà báo biết việc mình là tổng giám đốc nhỉ. Hinh Niên chắc nịch mà gật đầu, chắc chắn là vậy.
Sau đó hình tượng nữ thần trong lòng của cậu ta đã trở thành một loại gì đó cao siêu nhất trên đời này.
Vân Yến sau khi gặp Hinh Niên xong thì trực tiếp nằm trên sofa ngủ, Thu Lạc lén lút nhìn cô, nữ thần ngay cả ngủ cũng thật đẹp nha.
Fan não tàn - Thu Lạc cảm thấy cô làm cái gì cũng đẹp, cô luôn luôn đúng, có sai là do lỗi của người khác, luôn một mực cưng chiều cô.
_____________
“Lam tổng, bây giờ Triêu ảnh hậu đang nghỉ ngơi, ngài không thể gặp được.” Tiếp tân mỉm cười, làm động tác mời về.
Lam Vong nhìn tiếp tân với ánh mắt hung dữ, giống như bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể đánh ngất tiếp tân rồi chạy lên tầng trên.
“Lam tổng, xin ngài đừng dùng ánh mắt đó khi nhìn tôi.” Tiếp tân tiếp tục mỉm cười, không ngờ mới chỉ sáng sớm vị đại thần tảng đá này đã cắm rễ tại Nhan Vọng. Cứ tưởng mọi người đùa, ai ngờ sự tích về Lam tổng là thật.
“Tôi nói rồi, khi nào tôi không gặp được Triêu Nhan, tôi sẽ không về.” Anh ta cho người đem bàn ghế và laptop của mình vào, bắt đầu ngồi làm việc.
Tiếp tân Hoa Hoa: “...” Đây là sảnh của công ty chúng tôi!
“Cứ mặc kệ đi, Triêu tổng bảo cứ để anh ta làm gì thì làm.” Một tiếp tân khác vỗ vai Hoa Hoa.
Hoa Hoa gật đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Lam Vong bình tĩnh làm việc, sau đó còn họp luôn ngay ở giữa sảnh công ty, mặc kệ bao ánh nhìn tò mò, hiếu kỳ... hướng về mình.
“Hạng mục đó ổn chứ?”
“Vẫn ổn thưa Lam tổng, còn có hạng mục kia cần phải thêm vốn đầu tư...”
“Hạng mục mới do Kha Vinh làm vẫn đang tiếp tục phát triển.”
“Nhưng nếu dùng biện pháp đó thì tôi nghĩ...”
“Quá trình sản xuất vẫn đang rất ổn định nhưng mà về chi phí thì...”
Khoảng ba tiếng sau, buổi họp mới kết thúc, Lam Vọng xoa mi tâm: “Được rồi, kết thúc buổi họp.”
“Vâng, chào Lam Tổng.”
Đồng thời lúc đó Vân Yến từ thang máy đi ra, ngay tức khắc mắt Lam Vong sáng lên, anh ta một thân soái khí đi đến.
“Triêu ảnh hậu, lâu rồi không gặp.”
“Hôm qua vừa gặp.” Cô liếc nhìn anh ta, tên này vẫn không bình thường như mấy ngày trước.
“Một ngày không được gặp cô đối với tôi là bằng cả thế kỷ.” Anh ta cong môi, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Vân Yến: “...” Thả thính cho ai xem.
“Ha hả.” Cô nhích người sang một bên, định đi về hướng bãi đổ xe thì bị Lam Vong chặn lại.
“Loại kẹo chocolate mà tôi tặng cho cô hằng ngày, cô có thích không?” Lam Vong tai hơi đỏ.
“Là anh tặng à... Chocolate thì rất ngon nhưng người tặng thì không ngon tí nào.” Vân Yến mỉm cười, thẳng thắn nói.
Lam Vong lập tức hoài nghi nhân sinh, không lẽ anh ta không đủ soái sao?
Anh ta vừa đẹp, vừa nhiều tiền, vừa có khí chất lại vừa có cơ bụng, là tiêu chuẩn bạn trai trong mơ của các cô gái đó!
Vậy mà cô dám nói anh ta không bằng một thanh chocolate?
Hừ, tức chết!
Mình thế này mà không yêu mình... Nữ nhân đúng là đáng ghét!