Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 87: Chương 87: Ảnh hậu trở lại làm đại phú bà (18)




Vân Yến liền chuồn đi trước khi Lam Vong kịp nhận ra. Khi đến bãi đỗ xe, cô thở phào, luôn có kẻ muốn sát hại bổn ảnh hậu để lấy hết chocolate.

Hệ thống: “...” Ký chủ vẫn còn rất ảo tưởng về giá trị của đống chocolate.

“Chị Nhan.” Thu Lạc chạy lon ton đến chỗ cô, vì chạy nhanh mà vấp ngã vào lòng cô.

“Có sao không?” Vân Yến bế cả người cô bé lên để kiểm tra vì Thu Lạc quá lùn.

“Không ạ.” Cô bé đỏ mặt.

“Vậy thì tốt, về thôi.” Cô đặt cô bé xuống, sau đó cho vào miệng một viên chocolate.

Bị Lam Vong dọa sợ nên Vân Yến phải ăn để bình tĩnh.

Thiện tai.

___________________________

“Chị Nhan, đến nơi rồi.” Thu Lạc đụng nhẹ vào tay Vân Yến.

Cô khẽ mở đôi mắt ra, đến rồi à, nhanh thật.

Hôm nay là ngày Vân Yến tham gia chương trình 'Minh tinh về quê', cũng là ngày cô gặp lại nữ chính sau bao nhiêu tháng xa cách, không gặp nhau.

Nhạc Thư vừa bước ra khỏi xe lại vô tình chạm mắt với cô, cô ta liền quay sang chỗ khác, hai tay nắm chặt lại.

Tại sao ở đâu cũng có Triêu Nhan vậy? Không phải Tư Vũ bảo sẽ không có ai trong công ty Nhan Vọng tham gia chương trình này sao?

“Thư Thư, Thấy tiền bối mà không chào sao? “ Vân Yến bĩu môi.

Nghe vậy Nhạc Thư liền quay sang phía cô, cứng nhắc chào: “Chào Triêu tiền bối.” Nhưng biểu hiện lại có chút chán ghét cùng buồn phiền.

Cảnh Mộ Hàn thấy vậy liền đi đến ôm Nhạc Thư vào lòng, ánh mắt nhìn Vân Yến tràn đầy ghét bỏ: “Triêu tiền bối, tại sao chị lại bắt nạt Thư Thư nữa rồi? Tôi không ngờ mấy tháng rồi chị vẫn như vậy vừa âm độc lại vừa tiểu nhân.”

“Đúng vậy, ngay cả nhan sắc cũng không đổi đâu, vẫn rất xinh đẹp.” Vân Yến gật gù sờ sờ khuôn mặt mình, khóe miệng hơi giãn ra.

“Triêu Nhan! “ Cảnh Mộ Hàn quát cô, không ngờ nữ nhân này tự luyến đến thế.

“Tôi đứng ngay bên cạnh đây, có cần phải hét lên như vậy không?”

“Hừ, vậy mà tôi cứ nghĩ người như Triêu ảnh hậu bị điếc cơ.”

“A, xin lỗi, Cảnh hậu bối vừa nói gì, tôi không nghe rõ.” Vân Yến cười nhạt, trêu chọc Cảnh Mộ Hàn.

Cảnh Mộ Hàn và Nhạc Thư tức ói máu, hai khuôn mặt vặn vẹo đặc sắc.

Minh đạo diễn ngay lập tức chạy ra giải hòa cho cả ba, sau đó còn nhét vào tay cô một thanh chocolate rồi nháy mắt, ý bảo cô nhẹ tay một chút.

Vân Yến hơi mỉm cười, nhẹ tay? Từ này không có trong từ điển của cô nhưng thanh chocolate này, không ăn thì sẽ phụ lòng đạo diễn.

Sau đó tám minh tinh tập trung lại một chỗ để nghe đạo diễn phổ biến luật chơi và bắt đầu bắt cặp.

Luật chơi của nhiệm vụ đầu tiên là như thế này, hai người tự động bắt cặp với nhau sau đó đi tìm vật phẩm theo yêu cầu của chương trình. Nếu tìm ra hết thì sẽ được chương trình chuẩn bị một ngôi nhà tốt cho cặp đó sống suốt bảy ngày. Nếu không tìm ra hết thì phải tự tìm nhà, tự xin chủ nhà để có thể ở lại.

Và điều nổi bật là chương trình chỉ chuẩn bị hai ngôi nhà, tức là chỉ có hai cặp được sống trong nhà mà chương trình chuẩn bị.

Đây là một trò chơi cần não, cần tốc độ và cần kỹ năng sống ở làng quê bởi vì trong suốt bảy ngày ở đây, các minh tinh, thần tượng đều phải tự tìm thức ăn, tự nấu cơm, cho heo, cho bò ăn...

Mỗi ngày đều phải làm nhiệm vụ mà chương trình làm ra để tích điểm, cuối chương trình cặp nào cao điểm nhất sẽ nhận được một phần thưởng.

Vân Yến nhìn xung quanh, ai cũng đã bắt cặp hết rồi, chỉ còn mình cô với cái tảng đá ảnh đế bên cạnh này thôi.

Quy - tảng đá ảnh đế - Thần hơi hé môi nhìn sang Vân Yến, sau một hồi đấu tranh tư tưởng hắn mới chịu mở miệng mà mời cô.

“Triêu Nhan, chúng ta... bắt cặp đi.”

Cô nhìn Quy Thần, hơi nhướng mày, thì ra tảng đá này có thể nói chuyện.

“Được.”

Minh đạo diễn chấm mồ hôi, ông vốn không định mời Triêu ảnh hậu vì tính cách của cô, ai cũng đều rõ nhưng là cái vị đầu tư cho chương trình bảo rằng bắt buộc phải có cô.

Nhưng mà nhìn cô với Quy ảnh đế kìa, như hai tảng băng di động, ông hi vọng hai người họ sẽ phối hợp tốt một chút. Nếu không thì chương trình này sẽ bay màu mất!

Nhân viên phát cho mỗi người một tờ giấy, trên đó ghi ba món cần tìm, nhưng thực chất chỉ có ba câu tục ngữ.

“Cho tôi hỏi là mấy món đồ có ở trong một phạm vi hay là mỗi nơi một món?” Một người giơ tay hỏi.

“Minh tinh của chúng ta hãy cố lên nha, đồ cần tìm có ở khắp mọi nơi ở vùng quê này, chỉ cần giải đố là tìm ra rồi.” Minh đạo diễn cười ha hả.

Mọi người: “...” Nói thì dễ quá.

“Huyết quang chi tai.

Kính hoa thủy nguyệt.

Không cốc u lan.”

Đây là ba câu tục ngữ đồng thời là ba món đồ mà Vân Yến và Quy Thần cần tìm. Cô hơi nheo mắt, liếc nhìn bản đồ của làng quê này.

Cái bản đồ này được đạo diễn phát cho mỗi cặp để dễ dàng tìm đường.

“Huyết quang chi tai... Họa sát thân...” Quy Thần nheo nheo mắt, câu này hình như...

Vân Yến nhìn một lượt quanh bản đồ sau đó chỉ vào tiệm bán sơn.

“Chúng ta đến chỗ này.”

Quy Thần không nói gì chỉ gật gù, người quay phim đi theo bọn họ, cả chặng đường hai người không nói gì, thân ai nấy lo khiến chú quay phim có chút lo lắng.

Đến nơi, Vân Yến liền hỏi chủ quán: “Có bán một thùng sơn màu đỏ không?”

Chủ quán ngầu lòi đẩy kính xuống nhìn cô, sau đó lại ngầu lòi đẩy kính lên: “Tìm người có tai nạn đẫm máu, hắn sẽ cho cô biết thùng sơn ấy ở đâu.”

Vân Yến đi vòng quanh tiệm sơn, sau đó có một người toàn thân đỏ chót, giọng nói hơi nghi hoặc đi đến gần cô.

“Tại hạ là tai nạn đẫm máu, cô nương có phải là người do kẻ đó sai đến lấy báu vật hay không? Nếu phải xin hãy đọc mật khẩu.”

“Bất tử bất diệt.”

Người màu đỏ ấy 'a' lên một tiếng sau đó đưa cho cô một mô hình thùng sơn màu đỏ, rồi chạy đi.

Người quay phim: “...” Tìm xong một món rồi? Tổ chương trình của bọn họ cho câu đố dễ quá sao? Các cặp khác vẫn đang loay hoay tìm món đồ thứ nhất đó.

“Triêu ảnh hậu, làm sao cô biết được đồ vật cần tìm ở tiệm sơn vậy?” Quy Thần hơi suy tư.

“Vì tôi nghĩ vậy.” Cô nhún vai, động não một tí là được, chẳng phải tiệm sơn tên Chi Quang sao.

Quy Thần định mở miệng ra hỏi tiếp thì bị cô chặn lại.

“Lúc bước vào tiệm sơn nếu như anh để ý kĩ thì sẽ thấy không có thùng sơn nào màu đỏ cả nên tôi mới biết đó là mấu chốt để tìm được đồ vật. Sau đó nếu như anh thật sự để ý thì câu 'bất tử bất diệt' được gợi ý ngay trước tiệm, chỉ là chữ hơi nhỏ thôi.” Cô vừa đi vừa giải thích, lúc về đến tiệm sơn người quay phim liền quay kĩ chỗ biển tiệm, thật sự có câu đó.

“Cô thực sự rất thông minh.” Quy Thần hiếm có cười nhạt một cái.

“Không những thông minh mà còn xinh đẹp.” Vân Yến cong môi.

Quy Thần hơi bất ngờ, ít có diễn viên hay minh tinh dám tự khen bản thân mình vì sẽ bị antifan dìm chết.

Người quay phim nhân lúc cả hai đều cười liền quay lại khung cảnh này, cuối cùng hai người cũng nói chuyện, chú quay phim bày tỏ mình rất vui.

“Đúng là vậy.” Hắn đi đằng sau cô, nhìn bóng lưng yêu kiều mà thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.