Vân Yến biến mất, nhưng thực chất là đang tàng hình, cô ghé vào tai Dương Thanh thì thầm: "Hoàng thượng đang đến, hai ngươi mau điều chỉnh tâm trạng lại."
"Vâng." Nàng ta gật đầu, sau đó dỗ dành Tống Quân Sinh.
Một lúc sau, Tống Hành Diễn đến cùng con hồ ly trên tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai mẹ con.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Tống Hành Diễn ngồi lên ghế, chán ghét nhìn hai kẻ trước mặt, không nói gì.
Tiểu hồ ly quấn quanh hắn, sau đó tiếp tục liếm môi hắn như đang khiêu khích Dương Thanh, ánh mắt linh hoạt chuyển động như một con người thật sự khiến Tống Hành Diễn vui vẻ cực kì, tiểu hồ ly là đang ghen tị.
A, Lý Niệm Tư cô ta rất ghét cái vị hoàng hậu này, bởi vì nàng ta là vợ cả của Tống Hành Diễn. Mà cô ta chỉ là một con sủng vật hồ ly của hắn, cô ta không cam tâm, cô ta muốn mau chóng hóa thành người, để có một thân phận hợp tình hợp lý bên cạnh hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc này tay Dương Thanh hơi run, hai mắt lập tức nhắm tịt lại, khiến cho Tống Quân Sinh bên cạnh lo lắng vô cùng.
"Trẫm nghe nói mấy hôm nay, đại hoàng tử rất biếng nhác, không chịu học hành đàng hoàng?" Hắn xoa xoa đầu con hồ ly, hiếm có nở một nụ cười dịu dàng nhưng nụ cười ấy lại dành cho tiểu hồ ly.
"Thần thiếp nghĩ rằng hoàng thượng đã sai rồi, mấy hôm nay đại hoàng tử học rất chăm chỉ." Dương Thanh cúi đầu, giọng nói đầy lạnh nhạt.
"Trẫm sai? Hừ, cho người mang đề thi vào đây cho đại hoàng tử kiểm tra học lực." Câu đầu là hắn tự hỏi mình, câu sau lại bảo với thái giám.
Tống Quân Sinh sợ sệt, hai chân đã bắt đầu run run, phải làm sao đây? Mấy hôm nay cậu bé thật sự không học hành gì cả mà chỉ chơi với tiểu hồ ly thôi.
"Đừng lo, ta giúp ngươi. " Vân Yến nói nhỏ, nam chính làm khó thì cô giúp cậu bé là được, vừa chọc giận hắn vừa bảo vệ cậu bé, một công đôi việc.
"Vâng, ngô đồng đại nhân." Nghe được giọng nói của cô, cậu bé lập tức yên tâm lại.
"Nhanh làm đi, để ta xem, là ta sai hay là hoàng hậu sai." Tống Hành Diễn liếc nhìn Dương Thanh đang quỳ dưới đất, cười nhạo một tiếng. Trước khi đến đây hắn đã cho người điều tra mấy hôm nay đại hoàng tử làm gì rồi.
Nàng ta nghĩ hắn ngu ngốc đến nỗi tin vào lời nàng ta nói sao?
Vân Yến đứng bên cạnh, những câu không hiểu cô sẽ giảng cho cậu bé, thoáng chốc đã xong bài thi.
"Kiểm tra." Tống Hành Diễn bảo thái giám bên cạnh.
Thái giám chăm chú so kết quả, lúc xong thì không khỏi bất ngờ, đại hoàng tử làm đúng hết nha.
"Hoàng thượng, đại hoàng tử làm bài rất tốt, không sai câu nào."
"Cái gì? Ngươi đã kiểm tra kĩ càng chưa?" Hắn nhíu mày.
"Đã kiểm tra kĩ rồi ạ."
Tống Hành Diễn giật lấy bài làm của cậu bé và tờ giấy kết quả: "Đưa ta."
"... Được, là trẫm sai." Hắn lại cười lạnh một tiếng.
Vân Yến giật khóe miệng, sai thì sai chứ cười lạnh làm gì? Làm màu chắc.
"Nhưng trẫm đến đây không chỉ để nói về việc này, còn có một việc nữa, không biết hoàng hậu có nhớ đến hôm mà Tiểu hồ ly của trẫm bị dọa sợ bỏ ăn không?"
Dương Thanh gật đầu, thì ra là hoàng thượng tìm nàng là vì chuyện này, lúc đó hiện trường cũng chỉ có mình nàng và con hồ ly, nàng có thể bảo là con hồ ly ấy giả vờ sao? Không thể! Hoàng thượng hắn chẳng bao giờ tin nàng.
"Mấy hôm trước ta đã cho người điều tra, cung nữ bảo hoàng hậu có sai bọn họ đi hù dọa tiểu hồ ly của ta, có phải thế không?" Tống Hành Diễn dùng uy áp đế vương để ép buộc Dương Thanh nói ra sự thật.
"Thần thiếp... Không có làm." Nàng cắn răng phản bác.
"Không làm? Vậy ai đã làm, hoàng hậu nói cho ta biết đi."
Tống Quân Sinh bây giờ mới cảm thấy chán ghét phụ hoàng cực độ, mẫu hậu của cậu không bao giờ làm mấy việc như vậy, tại sao phụ hoàng lại đinh ninh nói là mẫu hậu làm thế chứ.
Tiểu hồ ly nhìn thấy Dương Thanh bị làm khó, không khỏi vui vẻ chạy xung quanh phòng, Tống Hành Diễn không nói gì chỉ chăm chú dõi theo hình bóng của con hồ ly đó.
"Cơ hội." Vân Yến híp mắt, lợi dụng lúc con hồ ly leo lên cửa sổ liền tàn nhẫn ném nó xuống mặt đất, máu từ bộ lông trắng chảy ra.
"Ký chủ tàn nhẫn quá..." 000 che mắt, thật là tội nghiệp hồ ly nhỏ.
"Lúc cô ta giết mấy đứa nhỏ trong bụng mấy phi tần sao ngươi không cảm thấy tội? Đây chỉ là mới bắt đầu thôi." Cô mỉm cười nhìn tiểu hồ ly đang cố gắng la nhưng lại bị cô bịt miệng.
"..." Nhưng bây giờ nhìn rất đáng thương nha.
"Đáng thương rồi một hôm nào đó cũng sẽ lợi dụng cơ hội để giết người thôi."
"Ký chủ mạnh tay lên, cho con hồ ly ấy biết mặt, hừ hừ." 000 ngay lập tức chuyển thái độ, nhiệt tình cổ vũ cô.
"..." Cô không biết rằng hệ thống lại trở mặt nhanh hơn cô luôn đó.
Lý Niệm Tư gào khóc rất to như muốn Tống Hành Diễn nghe được.
Nữ nhân này... Ô ô ô, bổn hồ ly sợ quá, Tống Hành Diễn mau đến cứu ta.
"Tiểu hồ ly, nhớ ta không? Bây giờ Tống Hành Diễn sẽ không cứu ngươi được, hắn bận nói chuyện cùng hoàng hậu rồi." Vân Yến nghiêng nghiêng đầu, kiên nhẫn giải thích tình hình cho cô ta.
"Ô ô ô." Nữ nhân chết tiệt mau thả ta ra trước khi hoàng thượng giết chết ngươi!!!!
Lý Niệm Tư không ngờ chỉ là đi dạo thôi cũng gặp tình thế như thế này... Bây giờ cô ta đã biết cô là con người chứ không phải là ma quỷ nên đã gan hơn hẳn.
"Giết chết ta? Để xem hắn có bản lĩnh không đã." Cô cười nhạt, tay ấn vào bụng tiểu hồ ly càng mạnh.
"..." Đau, đau, đau chết mất, thả ta ra.
Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, từng tế bào của Lý Niệm Tư như bị vỡ ra, cô chính là con quỷ đội lốt người!
Trong điện, Tống Hành Diễn cảm thấy hơi không ổn, tại sao bây giờ tiểu hồ ly còn chưa quay lại, có ai bắt nó đi rồi sao.
Sau một hồi suy nghĩ hắn mới tạm dừng thẩm vấn hoàng hậu, đi tìm tiểu hồ ly.
Vân Yến mau chóng tàng hình nhảy lên mái nhà xem kịch.
"Tiểu hồ ly!" Tống Hành Diễn mở to mắt, mới có chút thời gian thôi mà hơi thở của nó đã còn thôi thóp như thế này?
Là ai? Là ai dám hại tiểu hồ ly ra nông nỗi này! Tống Hành Diễn nhìn quanh, ánh mắt đầy sát ý.
"Ô... ô..." Tiếng kêu đầy yếu ớt của hồ ly vang lên.
Lý Niệm Tư cảm thấy như mình vừa xuống địa ngục, cô ta gục vào tay hắn, sau đó ngất đi.
"Tiểu hồ ly... Mau kêu thái y." Tống Hành Diễn cứng họng, tim nhói lên.
Thái giám mau chóng chạy đi tìm thái y.
Tống Hành Diễn bây giờ đã thật sự rất tức giận, nếu để hắn biết kẻ hành hạ tiểu hồ ly là ai, chắc chắn tên đó sẽ sống không bằng chết!