Vân Yến đứng trên mái nhà hóng hớt, tóc tùy ý bay về phía sau, trông vô cùng tinh nghịch.
"Chơi vui?" Giọng lạnh lùng của nam nhân vang lên đằng sau cô.
"Vui chứ." Vân Yến bình tĩnh quay lại, nhận ra là Mặc Hiên liền mỉm cười một cái.
Thì ra ngốc tử thật sự không phải là ngốc tử mà là một kẻ đa nhân cách.
"Ngươi chính là cây ngô đồng ở cung Vạn Thọ." Mặc Hiên nhàn nhạt khẳng định.
"Rồi sao? Ngươi định phong ấn ta? Hay là lấy đi yêu đan của ta?" Cô híp híp mắt.
"Không được." Anh ta thay đổi thái độ, giọng nói đầy ương bướng.
"Yên lại." Lại lạnh lùng.
"Không được làm hại Nữ Thần." Lại trẻ con.
"Ta cũng không định làm hại nàng ta, mất sức."
"Ngươi nói dối, ngươi đang cầm lá bùa ở sau lưng. Nữ Thần mau chạy đi."
" Ha... "
Vân Yến: "..." Cảnh tượng này quá đặc sắc, bệnh viện nào làm lạc mất bệnh nhân này?
Lá bùa bị ném thẳng vào mặt cô, một cỗ sức mạnh từ lá bùa thoát ra bên ngoài trói chặt ray chân cô khiến cả người cô cứng ngắc.
"Nữ Thần...." Ánh mắt của Mặc Hiên đang lo lắng bỗng dưng lại đổi sang lạnh lùng: "Dám đụng vào sủng vật của hoàng thượng thì chết đi."
Vân Yến híp mắt mỉm cười, tay dễ dàng xé lá bùa ấy ra, sau đó đốt cháy nó: "Ngốc tử, khi nào chắc chắn nắm được cơ thể rồi đi tìm ta." Cô nhảy xuống, biến mất.
"Hừ... Lại để mất dấu, tại ngươi..."
"Ta nói, không được làm hại Nữ Thần." Mặc Hiên dùng dao nhỏ đâm vào ấn ký hình tròn bên tay trái, lời nói cảnh cáo.
"Bỏ dao ra, ta sẽ làm theo lời ngươi nói."
"Nói phải giữ lời."
Tại cung Vạn Thọ.
Dương Thanh nhìn Tống Hành Diễn cùng thái giám đi xa dần, trên tay hắn là con hồ ly đang thôi thóp như sắp chết.
Nàng như bừng tỉnh ra, thì ra ngô đồng đại nhân bảo có việc cần xử lý chính là xử lý con hồ ly đấy. Rất đáng, con hồ ly khốn khiếp.
"Mẫu hậu, lúc nãy ta thật sợ a." Tống Quân Sinh mím môi, làm nũng ôm nàng.
"Tiểu Sinh, ngô đồng đại nhân sẽ giúp chúng ta khỏi âm mưu của con hồ ly đấy, đừng lo." Dương Thanh an ủi, bàn tay dịu dàng xoa đầu cậu bé.
"A bồ câu." Tống Quân Sinh thích thú nhìn con bồ câu bay quanh căn phòng.
Vân Yến nhìn hai người dặn dò một số chuyện, sau đó biến mất một tháng, ai cũng không thể tìm ra, cả Dương Thanh và Mặc Hiên.
___________________
Một tháng sau.
Thượng triều.
"Bệ hạ, thần có việc cần nói." Dương Nguyên cúi người, hai tay chắp lại.
"Hảo, ngươi nói đi Dương thừa tướng." Tống Hành Diễn giọng nói nhàn nhạt, lạnh lùng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Các quan đại thân e ngại nhìn Dương thừa tướng, không phải là ngài ấy thật sự định nói thẳng ra việc đó đấy chứ.
Dương Nguyên cúi đầu nói: "Mấy tháng nay, các phi tần và cả hoàng hậu đều không được hoàng thượng lâm hạnh, thần hi vọng hoàng thượng sẽ thường xuyên lâm hạnh các phi tần để hậu cung có thêm hoàng tử, công chúa."
Tống Hành Diễn lập tức nhíu mày phản bác: "Không phải là trẫm không muốn lâm hạnh bọn họ, mà là bọn họ luôn hãm hại lẫn nhau, khiến người này người kia mất đi long thai, trẫm là chán ghét bọn họ."
Dương thừa tướng thở dài, hoàng thượng vẫn thật ngoan cố đi, chuyện trong hậu cung như thế là bình thường rồi.
Trước khi nhặt con hồ ly ấy về, mọi chuyện đều rất bình thường, có lẽ giống như lời hồng y nữ nhân nói nguyên nhân thật sự là do con hồ ly đó.
"Thần biết, nhưng hoàng thượng à, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là chủ hậu cung vậy mà ngài lại lạnh lùng với hoàng hậu nương nương như thế sao? Xin hoàng thượng suy xét kĩ." Dương Nguyên quỳ xuống, dập đầu nói.
Các quan đại thần ai nấy cũng đồng loạt quỳ xuống, la to: "Xin hoàng thượng suy xét kĩ."
Tống Hành Diễn thật sự rất tức giận, rống to chỉ vào mặt bọn họ: "Các ngươi là muốn làm phản đúng không?"
"Thần không có, xin hoàng thượng suy xét lại." Các quan thần cố chấp nhắc lại.
Hắn ta bây giờ thật sự không thể từ chối hay dùng bất cứ lý do nào nữa, bởi vì Dương thừa tướng đang giữ một phần binh lính, nếu hắn không làm theo, có lẽ bọn họ sẽ thật sự tạo phản.
"Hảo, tối nay trẫm sẽ lâm hạnh hoàng hậu." Tống Hành Diễn cắn răng miễn cưỡng đồng ý.
Vân Yến đứng bên cạnh Tống Hành Diễn, ánh mắt đầy ghét bỏ. Lâm hạnh thôi mà cứ như bị ép buộc phải làm gì đó khủng khiếp lắm vậy.
Thượng thư phòng.
"Tiểu hồ ly, tối nay trẫm có việc, không thể ngủ cùng ngươi." Tống Hành Diễn gượng cười.
"Ô ô ô." Tống Hành Diễn! Ngươi định lâm hạnh mấy kẻ son phấn trong hậu cung của ngươi đúng không? Ngươi không còn yêu ta nữa phải không?
Tiểu hồ ly tức giận kêu, cứ như nếu Tống Hành Diễn chạm vào nó thì nó sẽ cào nát tay hắn vậy.
"Tiểu hồ ly, ta thề là cả đời này ta chỉ yêu mình ngươi, tối nay ta chỉ ngủ cùng nàng ta thôi, không làm gì thêm cả." Hắn nhìn Lý Niệm Tư đầy say đắm.
"Ô ô?" Ngươi nói thật chứ? Nếu ngươi dám nói dối ta, ta sẽ đi mất, mãi mãi không quay về với ngươi!
"Hảo." Tống Hành Diễn gật đầu, sủng nịnh nói.
"Ô ô ô." Lý Niệm Tư hài lòng liếm khóe môi hắn.
"Tiểu hồ ly, ngươi thật biết cách chọc giận sói đó." Hắn cười gian.
Vân Yến bĩu môi, ngày nào cũng yêu yêu sủng nịnh hạnh phúc ghê cơ, để hôm sau cô cho nam nữ chính ngược nhau.
"Cô đang ghen tị sao ký chủ?" 000 bất ngờ xuất hiện.
"Một tháng nay ngươi không xuất hiện, ta cứ tưởng ngươi chết rồi chứ." Cô giả vờ ồ một cái.
"..." Nó chỉ là offline làm tí việc thôi mà, cũng đã nói trước với cô rồi mà!
"Ừ, ghen tị với nữ chính, nếu ta là nữ chính ta sẽ xẻo chỗ ấy của nam chính để hắn bớt suy nghĩ bậy bạ với động vật." Cô nghiêm túc trả lời.
"..." Cứu, ở đây có một kẻ rất bệnh hoạn.
"Ta bệnh hoạn một thì nam chính bệnh hoạn mười."
"..." Ha hả, cô luôn thích đọc suy nghĩ của tôi nhỉ.
"Tại sao không? Suy nghĩ của ngươi rất phong phú và trừu tượng."
"..." Ngại quá, suy nghĩ của cô còn trừu tượng hơn tôi gấp trăm lần.
"Ha hả."
Vân Yến nhìn hành động nam nữ chính đang làm, lập tức che mắt lại, quá đau mắt, rút quân! Nhưng trước khi rút quân, cô phải ăn một thanh chocolate để bình tĩnh lại.