Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 161: Chương 161: Đen trắng (12)




- Tiểu Hạ, em mới tỉnh lại chắc còn mệt, mau nghỉ ngơi đi.

Lục Cửu cho người ra ngoài kiểm tra mấy lần, hoàn toàn không tìm được hai người như Tiểu Hạ miêu tả, tự cho là cô hôn mê lâu nên mới gặp ảo giác, nhưng Tiểu Hạ rất chắc chắn là mình nhìn thấy bọn họ, còn miêu tả lại chi tiết hính dáng của bọn họ cho hắn nghe.

Diêm Vương và thần chết số 8 đứng ở ngoài cửa nhìn Lục Cửu cho người đi ra ngoài tìm bọn họ mà nín thở muốn chết.

Ông ta sai rồi, sau này ông ta chọc ai cũng sẽ không chọc cô nữa.

- đứng đây làm gì, còn không đi mau, đợi cô ta tự mình ra tìm à?

Diêm Vương cốc lên đầu thần chết số 8 một cái, thần chết số 8 ngây người một lúc liền vội vã chạy theo sau ông ta, rất nhanh đã biến mất không còn chút dấu tích.

Ở bên này Tiểu Hạ vẫn không ngừng giải thích với bọn họ, mong bọn họ tin mình.

- em thật sự nhìn thấy bọn họ mà.

- được rồi để anh đi tìm lại, có lẽ ban nãy anh và chú Ngôn quá lo lắng cho em nên mới không để ý đến họ thôi.

Lục Cửu sợ cô kích động sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, lại lần nữa ra ngoài tìm người giúp cô, sau đó dùng hai ba câu lừa cô cho qua chuyện.

Tiểu Hạ biết hắn vẫn không tin mình, nhưng cô không tìm được chứng cứ, tra camera giám sát cũng không ra, bác sỹ ở một bên lại không ngừng nói khi đó não cô bị tổn thương nên mới sinh ra ảo giác, Tiểu Hạ nghe bác sỹ nói đến cả người hồ đồ theo luôn.

Lẽ nào hai người kia là cô hoang tưởng mà thành thật sao?

- lại nghĩ về hai người kia à?

Lục Cửu thấy Tiểu Hạ ngồi ngẩn người ở trên giường thì đi tới, tay hơi giơ lên muốn xoa đầu cô.

- không có.

Tiểu Hạ thấy vậy liền theo bản năng né sang một góc, bàn tay Lục Cửu dừng ở không trung hơi cứng lại một chút, sau đó làm như không có gì mà thu tay về, lạnh nhạt nói.

- em vẫn không tin lời tôi nói?

- không có, chỉ là em không quen người khác xoa đầu mình thôi.

Tiểu Hạ lấp liếm cho qua chuyện, cô chỉ là vừa nhớ tới lời thằng nhóc Hoàng Minh nói mà thôi.

Hai người kia có khi nào là người của Âm giới và Lục Cửu ở trước mặt cô có phải kẻ thù truyền kiếp của nhau hay không?

Tiểu Hạ cảm thấy trước khi tìm hiểu ra sự thật cô vẫn nên giữ khoảng cách với người trước mặt vẫn tốt hơn.

- hy vọng như lời em nói.

Lục Cửu nhìn cô hồi lâu, mãi sau mới bình tĩnh rời đi, trước khi rời đi vẫn không quên quay lại dặn cô.

- em mới tỉnh lại đừng mở cửa sổ quá nhiều kẻo bị cảm.

- em biết rồi.

Tiểu Hạ ngoan ngoãn gật đầu, Lục Cửu đóng cửa sổ cho cô xong cũng rời đi luôn.

Từ sau lần đó hắn không hay xuất hiện trước mặt cô nữa, đến cả bữa sáng cũng không ăn cùng cô luôn.

Tiểu Hạ cho là hắn giận mình, cho nên vừa nghe nói hắn đang ở phòng liền lò dò đi sang muốn xin lỗi.

Hắn là người thân duy nhất còn lại của cô ở thế giới này, cũng là người đối xử với cô tốt nhất, hơn nữa hắn từng cứu mạng cô không chỉ một lần mà rất nhiều lần, vì cô đến cả phòng ICU hắn cũng vào rồi, cô sao có thể nghi ngờ hắn chứ.

Vẫn nên đi tìm hắn xin lỗi vẫn hơn.

- đại thiếu gia, cậu còn định giấu cô Tiểu Hạ bao lâu nữa vậy?

Tiểu Hạ vừa tới phòng Lục Cửu liền nghe thấy giọng nói của chú Ngôn, cô hơi khựng lại, sau đó thay vì gõ cửa lại chỉ đẩy một khe cửa ra nhìn vào.

Lục Cửu đang ngồi trên giường, áo cởi hơn phân nửa, nhưng có đại quản gia chắn ở phía trước nên cô không nhìn thấy được bao nhiêu.

Nghe đại quản gia nói vậy hắn hơi nhếch môi nói.

- nói với cô ấy có ích gì, chỉ khiến cô ấy nghĩ nhiều thôi...chú nhẹ tay chút đi.

- tôi xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.

“...”

Hai người họ đang làm gì vậy?

Không phải là cái mà cô đang nghĩ đến chứ?

Tiểu Hạ nhân lúc bọn họ không chú ý, lập tức bò vào trong đó rồi lựa một góc đẹp, bắt đầu rút điện thoại ra.

Không ổn.

Phòng tối như thế này cô mà bật điện thoại lên sẽ bị phát hiện ngay.

Thôi xem trực tiếp trước vậy.

- dạo này cô ấy thế nào rồi?

Lục Cửu không phát giác ra có người vào phòng, vẫn duy trì tư thế cũ.

Chú Ngôn vừa thay thuốc cho hắn vừa nói.

- vẫn như cũ, ngoại trừ ngồi ngẩn người một chỗ thì không làm gì khác nữa, đại thiếu gia, cậu không định nói thật cho cô ấy biết sao?

Giọng nói Lục Cửu có chút bất đắc dĩ.

- nói thật cũng có ích gì, chỉ khiến cô ấy lo lắng, thậm chí là sợ hãi tôi thêm mà thôi.

Thế giới của hắn và cô là hai mảng trời khác biệt.

Nếu hắn lớn lên từ máu tươi thì cô chính là tiểu công chúa được người người bảo bọc.

Từ lúc bắt đầu hai người đã là hai thế giới rồi.

Nhưng mà từ lúc nhìn thấy nụ cười của cô, nhìn thấy bộ dạng sốt sắng của cô khi thấy hắn bị thương, còn liều mạng muốn cõng hắn đi, hắn liền biết hắn không buông bỏ cô được.

Hắn yêu thích cô, cũng biết nếu cố chấp giữ cô bên mình, cô sớm muộn gì cũng phải thích nghi với thế giới của hắn, nhưng nếu có thể hắn tình nguyện giữ nguyên màu trắng tinh khôi trong đôi mắt của cô, muốn ánh mắt của cô mãi sáng trong như thuở ban đầu.

- chú làm nhanh lên đi, mấy hôm rồi tôi không gặp cô ấy, có chút nhớ rồi.

- vâng thiếu gia.

Tiểu Hạ ngồi ở một góc canh rồi canh, cuối cùng lại nghe được màn này.

Cô còn chưa kịp cảm động, ở phía đối diện Lục Cửu đã cởi áo sơ mi ra hoàn toàn, hai tay hắn chống ra phía sau, mà đại quản gia cũng ngồi xuống, đưa tay để lên chỗ thắt lưng của hắn...

Tiểu Hạ: “...”

Muốn quay lại hình ảnh này quá, làm thế nào bây giờ?

Tiểu Hạ còn đang hóng hớt, đại quản gia đột nhiên nghiêng người, tay với tới chỗ đèn ngủ, cô thấy vậy liền âm thầm gào thét trong lòng.

Chú ơi đừng tắt đèn, đừng tắt đèn, đừng....

- anh bị thương rồi?

Ban nãy đại quản gia che đi nên Tiểu Hạ không nhìn thấy vết thương trên người Lục Cửu, giờ thấy bụng hắn đang chảy máu thì hoảng hốt đến quên cả nguy trang, cứ thế lao đến chỗ hắn.

Lục Cửu bị sự xuất hiện của cô làm cho giật mình, lập tức với lấy khẩu súng ở bên cạnh, đại quản gia cũng rút súng ra chĩa về phía cô.

Tiểu Hạ: “...”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.