Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 162: Chương 162: Đen trắng (13)




- em nói xem đang yên đang lành lại trốn ở đấy làm gì?

Lục Cửu nhìn khuôn mặt trắng nhợt vì sợ hãi của Tiểu Hạ thì đau lòng không thôi.

Chắc hắn đã dọa sợ cô rồi.

Tiểu Hạ hơi mím môi, cô nhìn những vết thương ngang dọc trên người hắn nhất là vết thương còn chưa kết vẩy ở phần bụng, trong lòng không hiểu sao lại thấy xót xa, lát sau mới lên tiếng.

- anh bị thương sao không nói cho em biết?

Mà lại chỉ nói với đại quản gia, còn đặc biệt để ông ấy tự bôi thuốc cho mình.

Quả nhiên là hai người này có gì đó với nhau mà.

Vậy họ ở trước mặt giả vờ quan tâm cô như thế là có ý gì?

Muốn dùng cô để che mắt thiên hạ sao?

Được thôi.

Gì chứ chuyện này cô rất vui lòng giúp họ.

Người ta nói rồi, giúp một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cô đây vừa giúp hẳn hai người nhé.

Tiểu Hạ càng nghĩ, trí tưởng tượng càng bay xa, xa đến đâu thì chưa biết, nhưng chắc chắn là cảnh tượng không hài hòa rồi.

- anh xin lỗi, anh chỉ sợ em lo lắng thôi.

Lục Cửu không biết suy nghĩ hiện tại của Tiểu Hạ, vẫn liên tục giải thích với cô.

Đại quản gia ở bên cạnh nhìn hai người, đặc biệt là Tiểu Hạ như có điều suy ngẫm.

Một lát sau ông đi lên giao đồ trong tay cho cô.

- nếu thiếu phu nhân đã tới đây, vậy cô thay tôi băng bó vết thương cho thiếu gia nhé.

- chú làm tiếp đi ạ, mấy cái này cháu vụng lắm, mà cháu nhớ cháu còn có việc, cháu về phòng trước đây ạ.

Tiểu Hạ nói xong liền chạy, Lục Cửu nhìn theo mà mặt mày ngơ ngác.

Thế là thế nào?

Cô như vậy là đang trốn tránh hắn sao?

Cô...sợ hắn?

Đại quản gia ở bên cạnh lại một bộ dáng nhìn thấu hồng trần.

- thiếu gia, tôi biết vì sao cậu theo đuổi Tiểu Hạ đã lâu mà cô ấy vẫn không rung động rồi.

- ý chú là sao?

Đại quản gia không trả lời cậu ngay mà đưa tay lên đỡ lấy cằm cậu, cả người cũng hơi cúi xuống, khiến tư thế hai người hiện tại không tránh khỏi có chút thân mật.

Lục Cửu nhìn ông với vẻ khó hiểu.

- chú làm gì vậy?

Đại quản gia chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Quả nhiên là đệ nhất đầu gỗ trong chuyện tình ái mà.

- cậu vẫn chưa hiểu sao, Tiểu Hạ chính là đang hiểu lầm chúng ta ấy ấy đó.

Lục Cửu: “...”

Ấy ấy là cái gì?

Có gì chú nói thẳng ra đi, mờ mờ ám ám làm gì chứ!!!

- chính là...

Tách.

Tiếng chụp ảnh vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng khiến hai người đàn ông trong phòng giật mình quay ra nhìn.

Tiểu Hạ bị phát hiện thì lúng túng cười.

- xin lỗi, ban nãy tôi quên tắt âm thanh, hai người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.

Chú Ngôn: “...”

Hiểu lầm càng sâu rồi.

Lục Cửu: “...”

Tiếp tục cái gì mới được chứ?

Tiểu Hạ thấy hai người nhìn mình thì lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.

- lần này tôi đi thật, sẽ không quay lại nữa đâu, hai ngủ ngon nhé.

Nói xong liền chạy.

- chú Ngôn cô ấy bị làm sao vậy?

Chú Ngôn vẻ mặt bất lực nhìn hắn, cuối cùng cũng không chơi ám chỉ gì nữa, trực tiếp nói thẳng ra.

- cô ấy hiểu nhầm chúng ta...đang yêu nhau.

Lúc nói đến câu cuối, chú Ngôn gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày cũng có dấu hiệu tan vỡ.

“...”

- chú Ngôn, chú cũng biết tôi rồi đấy tôi không thích nam chỉ thích nữ.

Lục Cửu nhìn tư thế ám muội ban nãy của bọn họ, tay liền với lấy áo sơ mi mặc lên người mình.

Chú Ngôn gật đầu phụ họa.

- đại thiếu gia yên tâm, tôi cũng chỉ thích nam không thích nữ.

- vậy thì tốt...chú vừa nói cái gì cơ?

Lục Cửu bị dọa sợ rồi càng ôm chặt vạt áo trước ngực, chú Ngôn ở phía đối diện vẫn vô cùng ung dung.

- đại thiếu gia, nếu cậu không muốn cô Tiểu Hạ tiếp tục hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta thì tốt nhất cậu nên đi giải thích với cô ấy đi, không tôi sẽ không ngại biến nó thành sự thật đâu.

Hở tý là gọi ông ra hỏi chuyện, làm việc này làm việc kia, có khúc mắc gì với thiếu phu nhân cũng không ngồi nói chuyện thẳng thắn với cô ấy mà tới hỏi ông làm quân sư quạt mo cho, thời gian ở bên ông còn nhiều hơn cả bên cô ấy, thiếu phu nhân không hiểu lầm bọn họ mới lạ đấy.

Lục Cửu bị chú Ngôn dọa, ngay lập tức chạy sang tìm Tiểu Hạ.

Chú Ngôn ở phía sau nhìn theo bóng lưng của Lục Cửu mà lặng lẽ lấy hai tay ôm lấy mặt mình.

Vì hạnh phúc của đại thiếu gia, ông cũng liều mạng hết sức rồi, đến danh tiếng cũng sắp mất sạch vì hai người đấy rồi.

Sau này ông mà không lấy được vợ, ông nhất định sẽ ăn vạ với hai người.

Lại nói bên này Tiểu Hạ chân trước vừa về phòng, Lục Cửu chân sau đã đuổi tới nơi.

- anh làm gì ở đây vậy?

Tiểu Hạ bị sự xuất hiện của hắn làm cho giật mình, tay vô thức giữ chặt điện thoại.

Đừng bảo là hắn muốn cô xóa video và ảnh chụp đi nhé.

Không muốn đâu, người ta còn chưa kịp xem lại mà.

- từ hôm nay tôi sẽ ở phòng em.

“...”

Tiểu Hạ bị sặc hoàn toàn không hiểu cơ sự ra làm sao, cô vẫn giữ chắc điện thoại trong tay rồi dò hỏi hắn.

- vậy còn chú Ngôn thì sao?

Nhắc đến chú Ngôn, vẻ mặt của Lục Cửu có chút mất tự nhiên.

- tôi và chú Ngôn không phải như em nghĩ đâu.

- em biết mà, em sẽ không nói cho ai biết đâu.

“...”

Hắn đã nói là hiểu lầm rồi mà!!!

Lục Cửu không nhiều lời, cứ thế ôm cô lên giường ngủ, trước đó vẫn không quên nhấn mạnh thêm lần nữa.

- tôi là đàn ông.

Tiểu Hạ rất phối hợp gật đầu.

- ừm, em biết anh là đàn ông mà.

“...”

Cô biết con khỉ ý.

Không lẽ lại làm thịt cô luôn để chứng minh giới tính của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.