- lần sau đừng có mà tự tiện giúp đỡ người khác nữa nhớ chưa?
Hoàng Minh vừa đi vừa nói, giọng điệu chẳng khác gì cha mẹ già đang dạy dỗ đứa con khó bảo cả, Tiểu Hạ gật gật đầu.
- chị biết rồi.
“...”
Cô biết cái con khỉ ý.
Mới hôm qua hứa hẹn lên xuống xong, hôm nay đã tiếp tục tái phạm tiếp lần này còn hay hơn khi trực tiếp đụng trúng người của xã hội đen.
Bà chị đây là sợ mình sống lâu quá nên tự tìm đường chết để về sớm à?
Thực ra thì không phải Hạ Lăng chưa từng nghĩ tới việc sẽ giết chết cô để cô sớm về Âm giới, nhưng mà cmn mạng bà chị nhà mình quá cứng.
Không phải thoát chết trong gang tấc thì chính là có người chết thay, cho nên cậu liền mua chuộc quỷ sai để mình nhập vào Hoàng Minh, đứa em trai kém cô 1 tuổi.
Nếu không tự mình giết được cô vậy thì ở bên cạnh bảo vệ cô vậy.
- Hoàng Tiểu Hạ, lần này em nghiêm túc đấy, trên đời này chị chỉ được tin và dựa vào mình em thôi, những người khác chị không được tin ai cả.
Bà cô này dễ tin người lắm, ai nói gì cũng tin, nếu không phải căn cơ nhà họ Hoàng vững chắc, chắc cô giờ đang lang bạt ở ngoài đường rồi.
Mà đấy còn là do cậu lén động tay động chân một chút đấy.
Nếu theo số mệnh thì giờ bà cô mình đã gả cho cho tên thiếu gia họ Quý gì đó rồi, hơn nữa còn vì quá tin hắn mà tiết lộ toàn bộ bí mật của công ty cho hắn ta nghe, kết quả không chỉ gia sản nhà họ Hoàng bị hắn một ngụm nuốt sạch, bản thân còn bị hắn phản bội đi theo kỹ nữ tâm cơ.
Bản thân sau đó vẫn không rút ra được bài học nào mà lại tiếp tục tin lời người khác nói dẫn tới vô tình hại chết luôn cả gia đình mình.
Một chữ thảm cũng không nói hết được cuộc đời của cô đâu, đấy còn là nghiệp mình tự tạo nữa mới đau.
Hoàng Minh nhớ cậu vì muốn lột mặt nạ của tên họ Quý giảo hoạt kia mà khổ công bày mưu tính kế muốn trụi cả tóc, mãi mới xử lý được tên họ Quý kia xong còn chưa kịp thở phào thì nhận được tin sét đánh.
Tình kiếp của bà chị nhà mình đã bị đổi từ tên họ Quý sang tên họ Lục rồi.
Cho nên cái tên họ Lục vốn là người sẽ giết chết cả nhà cô lại bỗng chốc hóa thành chồng tương lai của cô.
Chồng tương lai...
Hoàng Minh vừa nghĩ đến viễn cảnh kia liền thấy da gà nổi toàn thân.
Để một tên lai lịch bất minh ở cạnh tỷ mình đã quá đủ rồi, giờ còn thêm một vị thần tâm cơ không kém gì kỹ nữ kia nữa, lúc đấy vị trí của cậu ở trong lòng tiểu tỷ tỷ còn lại bao nhiêu chứ?
Không được, cho nên cậu nhất định phải ngăn hai người này đến với nhau bằng mọi giá, dù là thủ đoạn bỉ ổi nhất.
Hoàng Tiểu Hạ không biết nội tâm bão bùng của thằng em trai nhà mình, cho nên khi nghe cậu nói xong liền thật thà hỏi.
- kể cả ba mẹ sao?
Hoàng Minh cứng họng một lúc mới nói tiếp.
- ...ngoại trừ ba mẹ và em ra, chị không được tin ai hết.
Tiểu Hạ gật đầu qua loa đại khái.
- ừm, chị biết rồi.
- chị!!!!
- lần này chị nghiêm túc, sau này nghe em hết, nghe em hết, chị về phòng đây.
Tiểu Hạ biết thằng em mình lại chuẩn bị cho mình nghe bài ca muôn thủa về kiếp trước kiếp này thì vội vã chạy về phòng.
Hoàng Minh: “...”
Mẹ kiếp, hay bây giờ cậu thử giết cô thêm lần nữa xem có được không nhỉ? Để cô lang thang thế này thấy đau tim quá.
“...”
...
Buổi tối.
- ơ, thẻ sinh viên của mình đâu rồi nhỉ?
Hoàng Tiểu Hạ tắm xong liền lấy ba lô ra định lấy mấy món đồ mình mới mua ban chiều ra xem thử, tìm tòi một hồi mới phát hiện ra thẻ sinh viên mất rồi, cô tưởng mình đặt trong túi áo nên lại đi vào phòng tắm lục lại trong đống quần áo bẩn.
- không lẽ bị rơi rồi sao?
Haiz...mai đi làm cái mới vậy.
Tiểu Hạ nói xong liền nằm lên giường nghịch nghịch điện thoại một chút, trong lòng vẫn không cảm thấy yên tâm cho lắm.
Không biết thiếu niên kia có sao không nhỉ?
Bỏ mặc người ta thế này thấy tội lỗi sao á?
Hy vọng cậu ta sẽ bình an vô sự, nếu không cô áy náy cả đời mất.
Tiểu Hạ an ủi nội tâm mong manh của mình xong lại tiếp tục nghịch điện thoại, đang nghịch màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên một cái, là của con bạn phản quốc Ngọc Vy kia.
[Bà còn sống không đấy?]
Tiểu Hạ: “...”
Hay lắm, còn dám nhắn tin lại cơ à?
Tiểu Hạ nói thì nói vậy nhưng vẫn nhắn tin lại.
[Chưa.]
Ngọc Vy vừa nhìn tin nhắn liền biết con bạn giận rồi, nhưng mà cô cũng yêu quý mạng của mình lắm, biết làm sao được.
Tiểu Hạ mà gây họa còn có Hoàng Minh chống cho, cô mà gây họa chỉ có bị hắn xử tử thôi.
Cho nên tình bạn gì đó đợi tai họa trôi qua lại bàn bạc tiếp ha.
Vì vậy Ngọc Vy rất khôn ngoan không rep lại nữa, rep lại cô cho một tràng thì toi.
Gì chứ tính nói nhiều của cô y chang thằng nhóc Hoàng Minh luôn á, đúng là chị em có khác.
Bên này Tiểu Hạ chờ mãi không thấy tin nhắn dỗ giành mình như mọi khi thì tức giận không thôi.
Bạn bè như thế đó.
Tuyệt giao.
Tiểu Hạ nói thì nói thế nhưng cũng chẳng để trong lòng lâu, rất nhanh liền đem chuyện này quẳng sang một bên.
Không biết vì sao, nhưng cô luôn cảm thấy thế giới này rất xa lạ với mình, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng giống như thiếu đi cái gì đó vậy.
Lẽ nào bị thằng em mình đầu độc lâu quá nên sắp bị đồng hóa rồi?!?
Không được, cô tuyệt đối không thể gia nhập hội thần kinh với nó được.
Tiểu Hạ cũng không biết em trai mình bị làm sao nữa.
Rõ là một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường bỗng dưng lại bắt đầu nói năng lung tung, đáng sợ hơn là nó còn ngày ngày ở bên tai cô thì thà thì thầm toàn mấy chuyện ở đâu đâu.
Nào là thực ra cô tên Hạ Kỳ Như, cô có siêu năng lực này nọ lo chai, rồi còn cả cái gì mà âm tào địa phủ, bla bla...làm cô sợ đến mức phải gọi bố mẹ đưa nó vào viện kiểm tra gấp.
Tiểu Hạ vẫn nhớ ánh mắt ai oán của thằng em mình khi bị đưa vào khoa thần kinh.
Nhưng cô cũng hết cách, ai bảo mấy thứ nó nói quá viển vông chứ.
Hơn nữa cách này cũng rất hiệu quả mà, sau đó có thấy nó nói lần nào nữa đâu.
Nhưng mà chết ở chỗ sau khi nó không nói nữa thì cô lại bắt đầu tò mò và tin lời nó nói mới đau.
Thần kinh rồi chăng?
Hay mai mình cũng đi khám thử nhỉ?
Tiểu Hạ độc thoại một mình, cuối cùng lại ngủ quên mất, cũng quẳng luôn những suy nghĩ kỳ lạ kia ra khỏi đầu luôn.
****