Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 156: Chương 156: Đen trắng (7)




Lục Cửu quay trở lại phòng khách đã không thấy người đâu, hắn còn chưa kịp tìm kiếm thì người đã tự trở về rồi, còn bê một bát chè đến cho hắn, vẻ mặt tràn đầy quan tâm cùng lấy lòng.

- anh vừa làm việc về có phải rất nóng không? Nào tới ăn bát chè để giải nhiệt nào.

Nói xong còn kéo ghế cho hắn ngồi xuống, lại cẩn thận đặt bát chè lên mặt bàn.

- anh ăn đi cho mát.

Lục Cửu: “...”

Lúc hắn đối mặt với cái chết cũng không thấy áp lực như thế này.

- cảm ơn.

Lục Cửu nhận lấy bát chè xong, thấy cô vẫn chưa đi mà nhìn hắn chằm chằm thì lúng túng không thôi.

Không lẽ hắn không ăn cô liền không đi sao?

Lục Cửu không thích ăn đồ ngọt cho lắm, nhưng mà sau cùng, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Hạ, hắn liền từng muỗng từng muỗng mà ăn hết bát chè kia, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, làm gì có bộ dáng của một người đứng đầu chứ.

Tiểu Hạ thấy hắn ăn xong liền nhiệt tình hỏi tiếp.

- anh muốn ăn nữa không? Bên trong còn rất nhiều.

Lục Cửu: “...”

Hắn nên trả lời là ăn hay không ăn đây?

Lục Cửu liếc nhìn chú Ngôn ở phía xa xa rồi quay lại nhìn cô.

- không, tôi no rồi.

Ngừng một chút lại nói tiếp.

- cô có gì muốn nói với tôi sao?

Tiểu Hạ vốn đang không biết mở lời thế nào, lúc này nghe hắn nói vậy liền lập tức nói ra mục đích của mình.

- tối nay tôi ngủ cùng anh có được không?

Lục Cửu: “...”

Tiến triển nhanh như thế hình như không tốt lắm thì phải.

Vẫn còn chưa chính thức xác nhận quan hệ mà.

- anh đừng hiểu lầm, tôi nghe chú Ngôn nói thân thủ của anh rất tốt, cho nên trong lúc chờ sát thủ bị bắt tôi sẽ ngủ cùng phòng với anh nhé.

Tiểu Hạ thấy Lục Cửu vẫn nhìn mình không đáp liền giải thích thêm.

- anh không cần quá lo lắng đâu, tôi sẽ ngủ ở sô pha, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới tấm thân vàng ngọc của anh.

“...”

Là cô nên lo cho tấm thân vàng ngọc của mình mới đúng.

Nực cười, hắn thì có gì phải lo chứ.

Hần đàn ông cơ mà dù có ở chung thì người chịu thiệt cũng đâu phải hắn.

- nếu anh không đồng ý...

- tôi đồng ý, lát nữa cô cứ chuyển đồ đến phòng tôi luôn cũng được.

Lục Cửu chốt sổ rất nhanh, Tiểu Hạ ngây người một lúc vui vẻ gật đầu.

- vậy làm phiền anh rồi.

Có lẽ do ảnh hưởng của sợi tơ hồng, Tiểu Hạ rất nhanh đã tin tưởng người trước mắt, cho nên cô cũng không cảm thấy nam nữ ở chung phòng sẽ có vấn đề gì.

Dù sao cũng chỉ là ở cùng phòng thôi mà, có chung giường đâu mà lo.

- không có gì, tôi đi lên phòng trước đây.

Lục Cửu nói xong liền đi lên phòng, tuy nét mặt không có nhiều biến hóa nhưng hai tai lại từ từ đỏ lên.

Đáng tiếc Tiểu Hạ lại không chú ý đến, cô chỉ biết là nếu cô ở gần Lục Cửu, cô sẽ an toàn vậy thôi.

Dù sao nhìn đại quản gia cũng không giống kẻ lừa gạt cho lắm, chú ấy đã nói hắn có thể bảo vệ được cô thì hắn chắc chắn sẽ làm được.

Cho nên buổi tối Tiểu Hạ rất tự nhiên mà ôm gối đến phòng Lục Cửu.

Bởi vì thường xuyên đến phòng hắn cho nên cô rất thông thuộc, đến lúc Lục Cửu từ phòng tắm đi ra, Tiểu Hạ đã trải xong chỗ ngủ rồi.

Lục Cửu thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không có thói quen quấn khăn tắm ra ngoài rồi mới thay đồ.

Hắn nhìn đống chăn ga hỗn loạn kia, cuối cùng yên lặng ra ngoài gọi người hầu vào trải lại cho cô.

- cảm ơn anh.

Một khi đã tin tưởng ai đó, Tiểu Hạ rất nhanh liền cảm thấy thân thiết với bọn họ, cho nên lúc này liền bỏ hết mọi phòng bị với Lục Cửu, rất nhanh liền leo lên sô pha ngủ ngon lành.

Lục Cửu cảm thấy không ổn, tự hỏi một người dễ lừa như cô làm thế nào mà bình yên lớn đến bây giờ vậy.

Hắn nhìn cô một cái rồi cũng đi về giường mình ngủ.

Sáng ngày hôm sau.

Tiểu Hạ vươn vai một cái mới cảm thấy không thích hợp, sau đó cô mới nhớ ra hôm qua bản thân sợ bị người ta quay lại ám sát nên đã sang “ngủ ké” với Lục Cửu, chỉ là...

Hình như hôm qua cô ngủ ở sô pha mà nhỉ, sao lúc này lại nhìn thấy sô pha ở góc đối diện chứ?

Hơn nữa còn có người đang ngủ trên đó, bởi vì dáng người cao lớn nên hắn phải co hai chân lại, nhìn không khỏi có chút đáng thương.

Tiểu Hạ dụi mắt mấy lần, xác định bản thân không có nhìn lầm mới bừng tỉnh mà bật dậy.

Vì sao cô lại ở trên giường của hắn?!?

Lẽ nào hôm qua mộng du nên leo lên đây sao?

Vậy sao hắn lại ngủ ở sô pha????

Không lẽ cũng là cô ôm hắn đến đó sao?

Tiểu Hạ còn đang tự mình bổ não, Lục Cửu ở phía đối diện đã tỉnh lại rồi.

Tiểu Hạ: “...”

- chào buổi sáng.

Lục Cửu lên tiếng đầu tiên, bởi vì mới ngủ dậy nên đầu tóc hơi rối, vẻ mặt cũng bớt lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.

Tiểu Hạ lúng túng đáp lại.

- chào, hôm qua...

Lục Cửu sợ cô hiểu lầm, ngay lập tức giải thích với cô.

- cô ngủ nghịch quá mấy lần suýt rơi xuống đất nên tôi ôm cô lên giường ngủ lăn cho thoải mái.

Thấy Tiểu Hạ không nói gì liền bổ sung thêm một câu.

- tôi chưa làm gì cô cả, tôi thề.

“...”

- ừm, tôi biết rồi, tôi tin anh.

Tiểu Hạ ngây người một lúc cũng điên cuồng gật đầu phối hợp theo.

Lục Cửu: “...”

Tình cảnh đột nhiên trở nên lúng túng rồi.

Nhưng mà hôm qua cô mấy lần suýt rơi xuống đất là thật.

Hắn là người có nguyên tắc, chưa nhận được sự đồng ý của cô hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cô.

Cho nên lại lần nữa giải thích, Tiểu Hạ gật gật đầu lại xác nhận lại lần nữa.

- tôi thật sự tin anh mà.

Cô cũng cạn ngôn rồi, thật không ngờ tới Lục Cửu cũng có mặt ngây ngô như này nha.

Quả nhiên là người đàn ông tốt đáng để tin tưởng mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.