- đừng kéo rèm.
Tiểu Hạ thấy không khí hơi lúng túng liền đi tới kéo rèm rồi mở cửa sổ ra, thế nhưng cô mới kéo được một nửa đã bị Lục Cửu ngăn lại.
- tôi không thích ánh sáng.
Tiểu Hạ quay lại đáng thương nhìn hắn.
- nhưng tôi sợ tối, tôi cũng không thích ánh đèn nhân tạo.
Lục Cửu: “...”
Sức sát thương đạt mức level max.
Hắn thua.
- vậy cô mở một bên chỗ cô thôi.
Tiểu Hạ vẫn không từ bỏ, nhăm nhe muốn mở luôn tấm rèm còn lại.
- vì sao? Ánh nắng mặt trời buổi sáng rất tốt cho sức khỏe mà.
- vậy thì không mở nữa...
- được rồi, tôi mở bên tôi thôi.
Tiểu Hạ ấm ức kéo tấm rèm bên chỗ hắn lại, bởi vì tấm rèm bằng vải nhung đen lại còn rất dày, cho nên cô vừa kéo lại căn phòng liền tối lại hơn phân nửa.
Tiểu Hạ thấy vậy liền cảm thấy không phục.
Nếu đã không thích ánh sáng tự nhiên, vì cớ gì lại lắp một cái cửa sổ sát đất lớn như thế ở trong phòng chứ?
Nhưng mà Lục Cửu mà dữ lên nhìn rất sợ, cho nên tò mò đến mấy cũng cố mà nuốt xuống không hỏi, kéo rèm xong liền nhảy lên giường, theo thói quen lại lấy một cuốn sách để ở đầu giường về đọc, nhưng lại ngoài ý muốn cầm được cái điện thoại, cho nên là...
7h30 sáng.
- thiếu gia, tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa.
Lúc chú Ngôn nói xong câu này còn cẩn thận đứng ở bên ngoài một lúc mới đi vào.
Trong phòng đang mở cửa sổ, Tiểu Hạ đang ngồi trên giường trầm mê chơi game cũng không biết chơi cái gì mà cười rõ tươi, Lục Cửu thì cầm cái Ipad ở sô pha đối diện, ngăn cách giữa hai bọn họ là là đường ranh giới sáng tối.
Một bên được bao phủ bởi ánh sáng tinh khiết của buổi sáng, một bên lại bao phủ bởi bóng đêm vô tận, lại nói Lục Cửu rất thích mặc đồ đen, nếu không phải nương nhờ ánh sáng từ chỗ Tiểu Hạ và ánh sáng trên Ipad, căn bản không nhìn ra vị trí của hắn ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
- vâng ạ.
Tiểu Hạ nghe vậy lập tức nhảy xuống giường, nhanh nhẹn đi tới ngồi xuống ghế.
Lục Cửu thấy vậy cũng đặt Ipad xuống mà đi tới chỗ cô.
- từ ngày Tiểu Hạ đến đây, đại thiếu gia có vẻ chăm dùng bữa sáng hẳn.
Chú Ngôn vừa bảo người hầu bày bữa sáng ra liền làm như vô tình mà nói một câu, Tiểu Hạ nhìn ông rồi nhìn Lục Cửu.
- thật sao?
Lục Cửu lắc đầu phủ nhận.
- không có.
Tiểu Hạ không tin, còn cho thêm một tràng.
- Lục Cửu, bữa sáng rất quan trọng đó, đừng cho rằng mình còn trẻ, cảm thấy nhịn một hai bữa cũng không vấn đề gì, sau này về già anh sẽ hối hận cho xem.
- đúng vậy, đúng vậy, cho nên cô Tiểu Hạ phải chăm chỉ ăn sáng cùng đại thiếu gia thường xuyên vào.
Chú Ngôn ở bên cạnh vô cùng nhiệt tình hưởng ứng.
Lục Cửu: “...”
Hai người ngồi lên đầu tôi luôn đi.
- ăn sáng đi.
- Ò.
Tiểu Hạ bị nạt thì xụ mặt xuống, bắt đầu chậm rãi dùng bữa.
Cũng có thể bởi vì được đại quản gia nhắc nhở, cho nên sau đó cô liền bắt đầu chú ý tới người đối diện thật.
- anh ăn ít vậy, ăn thêm đi.
Tiểu Hạ thấy Lục Cửu vừa đặt đũa liền lập tức gắp thức ăn cho hắn.
Lục Cửu: “...”
Dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Hạ, hắn rất không tình nguyện mà gắp lên ăn.
- cả cái này nữa.
Lại gắp cho thêm một miếng.
“...”
Cứ thế một đứa gắp một đứa ăn, bữa sáng cuối cùng cũng kết thúc trong mùi súng đạn ngập tràn.
Và đương nhiên người hứng đạn là quản gia rồi.
Ai bảo ông tọc mạch chứ.
Chú Ngôn: “...”
Nhưng không phải cậu cũng rất hưởng thụ sao?
Lục Cửu: “...”
Hắn không có, hắn là sợ cô buồn thôi.
“...”
Tiểu Hạ nhìn hai người trước mặt lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên mấy hình ảnh không hài hòa cho lắm.
- cô đang nghĩ cái gì vậy?
Lục Cửu nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình không đúng liền nhíu mày lại.
- không có gì.
Tiểu Hạ lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nhưng sau đó vẫn len lén liếc nhìn hai người.
Đại quản gia trầm ổn chững chạc, Lục Cửu lại mặt lạnh khó gần.
Tổ hợp này nhìn cũng hợp lý đấy chứ, chỉ là trong hai người này không biết ai là người ở trên đây ta?
Tiểu Hạ bị nhốt cả ngày ở trong phòng, thi thoảng mới được Lục Cửu thả ra ngoài vườn đi dạo nên buồn chán gần chết.
Giờ bỗng dưng phát hiện ra điểm này thì thích thú không thôi, cứ hay liếc qua liếc lại giữa hai người đại quản gia và Lục Cửu mày mò nghiên cứu.
Lục Cửu ban đầu còn không để ý, nhưng cứ mỗi lần hắn và đại quản gia ở gần nhau là hai mắt cô lại sáng rực lên, thi thoảng lại liếc nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Con bé này dạo này bị làm sao vậy?
Chú Ngôn cũng cảm thấy cô dạo này không đúng lắm, nhưng cũng không biết lý do, chỉ cho làm cô quá nhàm chán nên mới vậy.
Nhớ đến đúng là rất lâu rồi cô chưa được ra ngoài lần nào, thế là đại quản gia đề xuất ý kiến với Lục Cửu.
Lục Cửu nghe xong cảm thấy rất có lý, vì thế liền lập tức gật đầu.
Tiểu Hạ nghe được ra ngoài thì mừng phát khóc, đồng ý ngay lập tức, nhưng khi thấy chú Ngôn không đi cùng, cô liền thò đầu ra nhìn ông.
- chú không đi cùng sao ạ?
- không thưa tiểu phu nhân.
Tiểu Hạ: “...”
Vì sao lại gọi cô là thiếu phu nhân? Bình thường không phải luôn gọi cô là Tiểu Hạ sao?
Lẽ nào là chú ấy ghen rồi?!?
Chú tuyệt đối không được hiểu lầm mối quan hệ của bọn cháu, cháu và Lục Cửu hoàn toàn trong sạch mà chú ơi!!!!
Nhưng Tiểu Hạ chưa nói xong, Lục Cửu đã cho xe chạy đi rồi.
Tiểu Hạ nhìn bóng hình đơn độc của chú Ngôn ở phía sau qua gương chiếu hậu, trong lòng cảm thấy tội lỗi ngập tràn.
- em muốn đi đâu vậy?
Có thể quen lâu dần thân thiết, cho nên Lục Cửu không xưng hô tôi cô nữa mà chuyển sang tôi em rồi.
Một bước phát triển mà theo đại quản gia nói là còn thua cả tốc độ rùa bò.
Rõ là đẹp trai sáng sủa, vừa có tài vừa có sắc thế mà cưa mãi một người đã mấy tháng rồi vẫn không đổ.
Đây là điển hình của câu nói ông trời cho bạn cái này nên lấy đi của bạn cái khác trong truyền thuyết đó hả?
Ông ở bên cạnh nhìn mà thấy sốt ruột thay cậu đó đại thiếu gia.