Hiện tại tận thế đã bắt đầu được một năm rồi, cho nên việc tìm vật tư là rất khó khăn, nhưng không phải không thể, cho nên Hạ Kỳ Như rất kiên trì mà đi từng chỗ một, vẻ mặt trấn tĩnh không chứa một tia mệt mỏi nào.
Sau khi gạch thêm một cái tên trên bản đồ vừa nhặt được ở nhà của một hộ dân gần đó, cô lại tiếp tục đi tiếp.
Tuy bây giờ là ban đêm, nhưng có thể bởi vì ảnh hưởng của trận mưa thiên thạch, cho nên khả năng nhìn trong đêm của thân thể này rất tốt, Hạ Kỳ Như vì vậy mà không cần nương nhờ ánh sáng từ bên ngoài để di chuyển, thuận tiện cho cô lẩn trổn khỏi lũ quái vật kia.
Cô tìm rồi tìm, cuối cùng cũng tìm được một trung tâm thương mại, cũng không biết vì lý do gì mà nơi này ngoại trừ phủ một lớp bụi thời gian thì không còn gì nữa, cũng không có dấu hiệu bị phá hoại gì, trước cửa khu trung tâm còn để rất nhiều nhu yếu phẩm và vật tư y tế, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ cả.
Hạ Kỳ Như nhìn một hồi, sau cùng vẫn quyết định đi vào trong, cô vừa đi vào, vô số người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô, bộ dạng thấp thỏm bất an, sau khi thấy cô vẫn bình an đứng đó liền lũ lượt kéo vào.
Bên trong tối đen như mực, chen chúc những người là người.
Bọn họ đang điên cuồng vơ vét lấy những đồ vật trên kệ để hàng, ai cũng muốn lấy được càng nhiều càng tốt, bọn họ vừa lấy vừa ăn giống như bị bỏ đói rất lâu ngày rồi vậy, khung cảnh có chút hỗn loạn, có người còn vì giành đồ ăn mà đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán.
Mặc dù lộn xộn là thế, thế nhưng Hạ Kỳ Như lại cảm giác bản thân đang xem một bộ kịch câm vậy, hơn nữa còn là một bộ kịch câm chất lượng có thể phát ra âm thanh chỉ thông qua hình ảnh.
Mấy người kia sau khi lấy đủ liền lũ lượt rời đi, lúc đi ngang qua Hạ Kỳ Như bọn họ còn cúi đầu với cô một cái, sau cái cúi đầu này, thân ảnh của bọn họ dần dần tan biến vào hư không.
Ở trung tâm rộng lớn như thế, Hạ Kỳ Như trông bỗng trở nên thật nhỏ bé, lại thêm cả cảnh tượng quỷ dị ban nãy càng làm nơi này thêm phần âm u, đáng sợ.
Thế nhưng Hạ Kỳ Như vẫn cực kỳ ung dung như cũ, ngược lại còn giống như thổ phỉ vào làng, thấy thứ gì có ích với mình liền vớt thứ đấy, thế nhưng không phải cái gì cô cũng lấy hết, hầu như tất cả mọi thứ, đặc biệt là những nhu yếu phẩm, cô thường chỉ lấy một nửa để lại một nửa.
Tiểu Hắc tuy thắc mắc nhưng không dám hỏi cô, nó một bên liếc nhìn sinh vật đang dãy dụa ở bên ngoài trung tâm, một bên nhìn tiểu chủ nhân thong dong trấn định ở phía trước, cảm thấy bên nào cũng đáng sợ giống nhau cả.
Không thể không nói số nó thực sự quá nhọ mà.
- grào....
Con quái vật bị nhốt ở bên ngoài thấy Hạ Kỳ Như phớt lờ nó liền giận dữ không thôi, hai tay liên tục đập vào bức tường trong suốt trước mặt, đồng thời không ngừng biến đổi hình dạng của bản thân mình, thế nhưng mặc kệ nó dùng cách gì cũng không thoát khỏi kết giới kia được, con quái vật tức đến mức hai mắt đỏ lên, nhìn có chút dọa người.
Hạ Kỳ Như đang ăn bánh, nhìn thấy vậy liền dựng ngón giữa với nó.
Có bản lĩnh thì đến ăn ta đi, ăn ta đi.
“...”
Con quái vật hiển nhiên không ăn cô được, ngược lại sau một hồi vượt ngục bất thành, nó bắt đầu trở nên ủ rũ thu mình lại một góc, nhìn như đứa trẻ con phạm lỗi bị phạt, chỉ là bởi hình dáng to lớn, cho nên nhìn nó có chút kỳ cục.
Hạ Kỳ Như thấy vậy cũng không trêu nó nữa, cô bắt đầu nhét đồ ăn vào một cái ba lô vừa vớt được ở góc nào đó ở trung tâm rồi đi ra bên ngoài.
Cô vừa đứng lên, vô số cái bóng vừa cao vừa gầy đột nhiên xuất hiện bao vây tất cả mọi lối đi của cô.
Vào lúc này cô cuối cùng cũng hiểu vì sao tận thế đã một năm mà khu trung tâm này vẫn mới như vậy, cũng hiểu vì sao ban nãy lại có nhiều người không được siêu thoát như vậy.
Chỉ là mấy con quái vật này thấy cô khác những nhân loại khác cho nên không dám xông lên ngay mà ở bên ngoài quan sát cô trước, bây giờ thấy cô sắp đi mất, bọn chúng liền không nhịn được mà đi tới chặn cô lại.
Hạ Kỳ Như nhìn chúng nó một hồi, trong đầu đang suy nghĩ xem có nên lại tiếp tục tạo ra một con quái vật biến dị tiếp theo không thì phía trước đột nhiên có tiếng nổ lớn, mấy con quái vật chặn ở phía ngoài liền bị vụ nổ làm cho chấn bay sang hai bên.
Cô còn chưa rõ tình hình, một vài người đã lao vào trong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà xông đến ôm lấy Hạ Kỳ Như còn đang ngơ ngác nhanh chóng rời đi.
“...”
Hạ Kỳ Như trong tình trạng không rõ địch ta cứ thế mơ hồ bị ôm đi mất, mà mấy người kia sau khi nhét cô vào xe liền lập tức rời đi, một giây cũng không lãng phí, rất nhanh liền kéo dãn khoảng cách với lũ quái vật ở phía sau.
- đội trưởng chúng ta hình như cắt đuôi được bọn họ rồi.
Người lái xe vừa nói xong, trên trần xe liền rung nhẹ lên một cái, chỉ là đường đi cũng không bằng phẳng gì nên không ai chú ý tới chút biến động nhỏ nhoi đấy.
Chỉ có Hạ Kỳ Như trầm mặc nhìn lên trần xe chằm chằm, khi cảm thấy cái xe nát này sắp không xong rồi, cô liền rướn người lên dán một lá bùa lên đó.
Trần xe lại rung thêm một chút rồi dừng hẳn.
Sau đó chiếc xe dần dần ổn định trở lại, an an ổn ổn rời khỏi đó.
Mãi tới khi rời khỏi khu vực kia, đám người này mới thật sự sống lại lần nữa, chỉ là bọn họ chưa kịp thở phào đã nhìn thấy một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt với mình ở ngay bên cạnh.
So với những sinh vật khác nó nhỏ hơn rất nhiều, cơ thể cũng không trong suốt mà có máu xám đen, nếu không phải đôi mắt đỏ rực quá mức nổi bật trong bóng đêm, bọn họ căn bản cũng nhìn không ra.
Đám người kia bị dọa sợ, hết lách ngang đến lách dọc hòng cắt đuôi nó, nhưng bất kể họ dùng cách gì, con quái vật kia vẫn cứ bám theo bọn họ không dứt, đám người này sợ đến mặt cắt không còn giọt máu nào, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền lên tiếng giải thích.
- đó là đồ của tôi.
Mẹ nó, nếu họ còn tiếp tục lái xe kiểu này, ruột gan của cô thật sự sẽ nhảy ra ngoài mất.
- cô gái, cô đem theo thứ đồ chơi này làm gì vậy?
Người bên cạnh nghe vậy liền run rẩy nhìn Hạ Kỳ Như như nhìn quái vật, giờ bọn họ mới cảm thấy sợ cô thì đã muộn rồi.
- không mang theo chẳng nhẽ thả nó ở đấy, để nó đi dạy mấy con khác à?
Hạ Kỳ Như lạnh nhạt nói.
Sinh vật biến dị sau này sẽ xuất hiện, nhưng là sau khi bị con người tiêu diệt gần hết, chúng nó vì không muốn bị tuyệt chủng nên mới tiến hóa lần nữa.
Bây giờ cô làm chúng nó tiến hóa trước gần mấy chục năm, cô ngoài trừ vác nó đi theo thì đâu còn cách nào khác.
Mọi người: “...”
- cô là người hay là...
Có người ấp úng hỏi cô, nhưng lại không dám nói hết, vẻ mặt ai giờ cũng trắng như tờ giấy vậy.
- người.
Hạ Kỳ Như lời ít ý nhiều nói một câu, đám người kia tuy còn ngờ vực, nhưng bị người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ trừng mắt nên nín thinh, quyết đoán lái xe về phía trước.
Nếu cô thật sự bị quái vật chiếm xác, cô sớm đã ăn sạch bọn họ rồi, sao vẫn có thể bình thản như thế chứ.
Đám người tự an ủi nhau một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Lại nói, bởi vì quái vật rất nhạy với ánh sáng và tiếng ồn, cho nên đám người này đã cải tiến chiếc xe một chút, cũng lắp đặt kính nhìn đêm, là loại chuyên dụng giành cho huấn luyện quân sự.
Với tư cách là dân trong ngành, Hạ Kỳ Như ít nhiều cũng có hiểu biết về mấy thứ này, hơn nữa người trong quân đội thường có một loại khí chất đặc biệt, vừa nhìn liền biết họ xuất thân từ đâu.
Vả lại bây giờ cũng chỉ có quân đội mới có thể không tiếc mạng mình mà đi cứu người khác như vậy.
Tuy là đồng nghiệp của nhau, thế nhưng Hạ Kỳ Như không có ý định bắt chuyện làm quen, vẻ mặt viết rõ mấy chữ “không có việc miễn làm phiền.”
Mấy người này cũng sợ cô nên cũng không dám bắt chuyện, ngược lại liên tục nhìn cô phòng thủ, sợ cô đột nhiên lao vào cắn bọn họ.
Hạ Kỳ Như: “...”
Cô là người, là người, là người, ok!