- cô gái, cô tên là gì vậy?
Không khí trong xe đang giương cung bạt kiếm, người đàn ông ngồi ở ghế phụ kia đột nhiên lên tiếng, Hạ Kỳ Như liếc nhìn hắn ta một chút, lạnh nhạt nói ra một cái tên.
- Lạc Tuyết.
- Lạc tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết cô vì sao lại ở khu trung tâm đó không?
Người kia lại tiếp tục hỏi, ban nãy bọn họ cứu người hoàn toàn là theo bản năng, sau thấy cô quá mức kỳ lạ nên không thể không đề phòng.
- kiếm đồ ăn.
Người đàn ông: “...”
Cô nhóc này có phải mới từ trong rừng đi ra đúng không, nếu không tại sao cô lại có vẻ mặt bình thản như thế chứ.
Kiếm đồ ăn?
Lại còn ở nơi đó?
Lẽ nào cô thật sự là quái vật trà trộn vào đây sao?
Người đàn ông nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu, cô chỉ là hơi kỳ lạ một chút, cũng không thể vì vậy mà kết luận cô bị quái vật chiếm xác được, nhưng sinh vật bên cạnh cô thì sao đây?
Vì thế người đàn ông quyết định thương lượng với cô, chỉ cần cô chịu để sinh vật kia ở lại, bọn họ sẽ đưa cô trở về căn cứ của mình.
Hạ Kỳ Như trầm mặc hồi lâu, sau cùng cũng đồng ý.
Đến khi cô quay lại sinh vật tiến hóa kia đã không còn bóng dáng đâu nữa, người đàn ông kiểm tra trên rađa mấy lần, không thấy dấu vết của quái vật ở xung quanh, lúc này mới yên tâm đưa cô đi cùng.
Sau cũng không biết vì lý do gì mà suốt quá trình đi, mọi người không ai đụng phải con quái vật nào cả, ngược lại còn cứu được vô số người sống sót, mà những điều kỳ lạ này chỉ diễn ra từ sau khi bọn họ đưa Hạ Kỳ Như theo.
Bất giác những người này đều vô thức coi cô là bùa hộ mệnh của mình, bảo vệ cô càng thêm sít sao.
Tiểu Hắc đang quăng quật một con quái vật ở góc nào đó: “...”
Nó là người của tiểu chủ nhân, cho nên đám người kia coi trọng tiểu chủ nhân cũng chính là coi trọng nó rồi đúng không?
Tiểu Hắc tẩy não xong lại bừng bừng sức sống mà đào một cái hố thật to, tiếp tục quẳng mấy con quái vật đang nhăm nhe tiểu chủ nhân nhà nó xuống đấy.
Sau khi làm xong còn lấy bùa mà tiểu chủ nhân cho để dán lên miệng hố, coi như một cái nắp đậy tránh cho chúng nó lại bò lên trên.
Theo lời cô nói chính là giết không được ngươi thì bà nhốt ngươi, ngươi cũng chẳng đi đâu được.
Cho nên đám người kia cứ thế yên bình mà đi đến trại cứu nạn, là một căn cứ dưới lòng đất.
Đây vốn là một trung tâm nghiên cứu bí mật của tập đoàn N.K, có hệ thống phòng ngự vô cùng kiên cố chắc chắn, là một nơi trú ẩn cực kỳ hoàn hảo cho con người.
Lúc tận thế diễn ra, ban đầu chính phủ đã xem thường sự khủng khiếp của sinh vật ngoài hành tinh nên dẫn tới thảm hỏa về sau, chỉ có lãnh đạo thành phố này thấy được nguy cơ nên đã nhanh chóng sơ tán người dân xuống đây, cho nên hiện tại nơi này trở thành nơi trú ẩn an toàn duy nhất của con người.
Nhưng bởi vì tận thế diễn ra quá bất ngờ, quái vật lại không dễ đối phó, cho nên người đến được căn cứ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí là không ai ở đây biết đến nếu không gặp được đội cứu viện của người đàn ông này.
- lát nữa sẽ có người tới kiểm tra, chỉ cần qua được vòng kiểm tra cô sẽ được an toàn.
Người đàn ông vừa đi vừa dặn dò cô vài câu, Hạ Kỳ Như câu có câu không đáp một tiếng, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
Người đàn ông thấy vậy liền hồ nghi nhìn cô thêm mấy lần.
Cô gái này bình tĩnh quá mức rồi.
...
- an toàn.
Người gác cổng nhìn kết quả xong liền yêu cầu quét thẻ chip trên cổ tay cô để xác định thân phận, sau khi xác định xong liền định thay đổi một chút kết cấu của nó, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền rụt tay lại, sự kháng cự hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Ở thế giới này cái gọi là thẻ căn cước đã sớm bị thay thế bởi thẻ chíp điện tử, là một con chíp nhỏ được đặt trong miếng nhựa dẻo với hệ thống độc lập có khả năng lưu trữ thông tin đã được mã hóa của người sử dụng, nó được cấy ghép trực tiếp lên da người ngay khi người đó mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cho nên thẻ chip chính là một thứ vô cùng quan trọng để xác minh thân phận của người khác.
Mà Hạ Kỳ Như với tư cách là người đã từng bị người ta đoạt xác bất thành, đây không khác nào chính là một hành động khiêu khích cô.
Hoắc Kiều, chính là người đàn ông kia thấy vậy liền giải thích.
- chúng tôi sẽ không làm thay đổi dữ liệu của cô, chỉ là thay đổi một chút kết cấu màu sắc của nó mà thôi.
Đây đại khái chính là một lợi ích khác của thẻ chíp, trước đó vốn không như thế, nhưng có lần có người mang thẻ chíp bị quái vật ăn mất, mà những người còn lại lại không hay biết gì, cứ ngỡ là người sống sót nên chạy tới ứng cứu, kết quả sau đó không một ai trở về.
Cho nên sau đó mọi người đã cải tiến thẻ chíp này, chỉ cần chủ nhân chết nó sẽ tự động chuyển từ màu xanh sang màu đỏ, coi như là tác dụng cuối cùng của nó.
Hạ Kỳ Như nghe xong liền tràn ngập tự tin nói.
- tôi sẽ không bao giờ bị quái vật ăn thịt.
Người gác cổng suýt thì bị cô chọc cho cười ra tiếng.
Mấy em gái nhỏ bây giờ đều phách lối như thế sao?
Hắn ta cố gắng nghiêm túc phối hợp với cô, nhẹ giọng nói.
- tôi biết, tôi biết, nhưng nhóc con, nếu em muốn vào trong em vẫn phải để tôi thay đổi kết cấu của thẻ chip một chút mới được, nếu không em sẽ bị đuổi ra ngoài, mà bên ngoài...rất đáng sợ đấy.
“...”
Hạ Kỳ Như nhìn người canh gác như nhìn tên thiểu năng, sau vẫn đưa cổ tay ra lần nữa.
Nơi này sau này sẽ trở thành trại cứu nạn lớn nhất thế giới, biết đâu hắn lại ở trong đám người này thì sao?
Vì đại cục, cô nhịn.
- được rồi nhóc con, mau vào trong đi.
Người canh gác muốn xoa đầu cô, nhưng bị cô né đi, hắn đành tự đưa lên sờ đầu mình.
Nể mặt cô đáng yêu, hắn không chấp nhắt với cô.
“...”
Nguyên chủ thực ra đã 20 tuổi rồi, nhưng bởi vì gương mặt bầu bĩnh như búng ra sữa cùng thân hình nhỏ nhắn mà cô luôn bị coi là một đứa trẻ con.
Cho nên lúc đám người đội trưởng nhìn thấy cô lang thang ở bên ngoài liền cho rằng cô bị lạc cha mẹ, ai biết con nhà người ta là thiếu nữ rồi chứ.
Sau lại còn phát hiện ra cô chính là người đã dụ lũ quái vật kia đi thì càng thêm kinh ngạc.
Cho nên họ không khỏi chú ý tới cô nhiều một chút, còn chuẩn bị cho cô một chỗ ở khá tốt nữa, chỉ là cô quá kiệm lời thi thoảng mới nói với họ vài câu.
Ví như lý do vì sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ đó vậy.
- khi đó chúng tôi nhận được tin tức cứu viện của một nhóm người nên đã đi lên tìm kiếm.
Hoắc Kiều vô thức lên tiếng giải thích, sau đó người bên cạnh liền lên tiếp lời.
- chỉ là lúc chúng tôi đi lên, đám người đó đã bị quái vật ăn mất rồi.
Lúc đó con chíp vẫn hiện màu xanh, cho nên đám người này không chút nghi ngờ chạy qua bên đó, ai biết lại bị quái vật bao vây, còn suýt bị chôn xác ở đó nữa.
- đúng rồi Lạc Tuyết, vì sao cô lại ở nơi đó một mình vậy?
Có người thấy cô mở miệng nói chuyện liền tò mò hỏi một câu, Hạ Kỳ Như lạnh nhạt nói.
- bị bạn đồng hành bỏ rơi.
Đám người nghe vậy liền trầm mặc, người kia lúng túng nói.
- tôi xin lỗi...
- thế giới này bây giờ chính là như vậy, cho nên không cần xin lỗi tôi.
Hạ Kỳ Như nói xong liền hỏi chỗ ở của mình.
Người kia như được giải vây, lập tức dẫn cô đến một căn phòng nhỏ, là nơi nghỉ ngơi của nhân viên trong tập đoàn ngày trước.
Đám người này từng chứng kiến tính bạo lực của Hạ Kỳ Như, thấy không hợp là đánh người nên không dám cho cô ở cùng người khác, lại thêm lúc này căn cứ vẫn chưa nhiều người, vì thế cô liền nghiễm nhiên được ở một mình một phòng.
Quá đúng ý cô.
Ở cùng người giống mình thì không sao, gặp phải mấy người khó ở...haha...khi đó bà không lật tung nơi này lên bà không mang họ Hạ.