Thư phòng.
Hạ Kỳ Như vừa vào phòng liền lục tung đống sách trong phòng ra bắt đầu tìm kiếm.
Tiểu Hắc cảm thấy Cảnh Thiên bị hạ thuốc, tạm thời không thể tỉnh lại được, thế là gan to hơn hẳn, bắt đầu chui ra khỏi nhẫn không gian mà ngồi lên trên vai Hạ Kỳ Như nhìn cô tìm sách.
Vì sao lại không có?
Hạ Kỳ Như nhíu chặt mày, sau đó cô giống như nghĩ tới gì đó, vội vàng chạy tới một giá sách lấy ra một quyển sách cũ kỹ, bắt đầu lật từng trang.
Trước đó cô từng đọc qua cuốn sách này, là sách cổ nói về tổ tiên của huyết tộc.
Huyết tộc không phải tự dưng mà có, ban đầu bọn họ cũng là một con người bình thường, nhưng sau này trên thế giới đột nhiên xuất hiện một loại virus kỳ lạ mà khi xâm nhập vào cơ thể con người liền biến người đó trở thành một con quỷ khát máu luôn phải uống máu tươi, đặc biệt là máu người để duy trì sự sống của mình. Nhưng ngoài tác hại của nó, những người nhiễm phải virus cũng đồng thời có được sức mạnh vượt trội hơn người cùng tuổi thọ dài vô hạn, thậm chí là đạt được sự trường sinh mà con người hằng ao ước. Thế nhưng bởi vì đặc điểm hút máu người của mình mà nhóm người kia bị con người lùng giết khắp nơi, số lượng cứ thế suy giảm dần.
Từ sợ hãi huyết tộc dần trở nên mạnh mẽ hơn và quyết định quay lại trả thù con người, những kẻ đã giết hại đồng loại của bọn họ.
Có một đoạn thời gian dài con người bị huyết tộc thống lĩnh, ngoại trừ bị hút máu người còn bị huyết tộc đồng hóa trở thành huyết tộc cấp thấp, là tầng lớp cuối cùng của xã hội, so với con người còn thấp kém hơn, thế nên những người này bị cả con người lẫn huyết tộc khác xem thường, ghét bỏ.
Thế nhưng vào 6000 năm trước, một cuộc đảo chính chưa từng có đã được diễn ra, lần đầu tiên trong lịch sử một huyết tộc cấp thấp đã tiến hóa thành huyết tộc thuần chủng mà đứng lên giành quyền điều hành, cũng lấy lại nhân quyền đã mất cho những huyết tộc cấp thấp kia.
Việc này trở thành vết đen lớn trong giới huyết tộc thuần chủng cũng là nỗi sợ hãi của loài người, thế nên sao khi huyết tộc kia tạ thế, những tư liệu về người này và cả về cuộc đảo chính kia đều bị xóa bỏ hoàn toàn, cho nên lúc cô tìm thấy quyển sách này ở chỗ Cảnh Thiên, cô đã vô cùng ngạc nhiên, ấn tượng để lại vì vậy mà sâu sắc hơn những thứ khác, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ tò mò mà thôi.
Bây giờ cô nghĩ bản thân cần nghiêm túc nghiên cứu cuốn sách này thật cẩn thận mới được.
Nhất là vị huyết vương kia.
Nếu lời đại quản gia nói là thật, vậy rất có thể Cảnh Thiên giống như vị huyết vương kia, đã dùng một cách nào đó để biến đổi bản thân, khiến bọn họ hoàn toàn tiến hóa thành huyết tộc thuần chủng.
Còn về ý nghĩa hình xăm hoa tường vi trên người hắn, Hạ Kỳ Như cũng từng đọc qua nên có chút hiểu biết.
Hoa tường vi đặc biệt là hoa tường vi đỏ là biểu tượng của sự cao quý linh thiêng, thế nên huyết tộc coi nó là biểu tượng cho sự cao quý của mình, một số huyết tộc cấp thấp còn xăm nó lên người để khiến bản thân trở nên quý tộc hơn.
Chỉ là Cảnh Thiên nhìn thế nào cũng đâu giống loại thiểu năng đấy, vậy hắn xăm hình bông hoa này lên người để làm gì?
Hạ Kỳ Như nhìn một hồi cũng không nhìn ra cái gì cả, thế là cô gấp sách lại vừa định trả nó về chỗ cũ thì bị dọa bởi bóng người đứng lù lù ở cửa ra vào.
Bởi vì sợ hãi, hai tay cô liền vô thức thả quyển sách đang ôm trong lòng ra, quyển sách cứ thế mà rời khỏi tay cô rồi rơi xuống đất, nhưng nó chưa kịp tiếp đất, một bàn tay khác đã giơ ra đón lấy nó rồi.
Cảnh Thiên bình tĩnh lật giở vài trang sách rồi rất tự nhiên mà hỏi cô.
- em rất có hứng thú với nó sao?
Hạ Kỳ Như âm thầm giật mình, nhưng cô chỉ bối rối trong chốc lát, rất nhanh liền gật đầu.
- đúng vậy, có vấn đề gì không?
- không, nếu em thích thì cứ lấy đi.
Cảnh Thiên nói xong lại đặt quyển sách vào tay cô.
Hạ Kỳ Như bỗng cảm thấy quyển sách trong tay như than nóng, cực kỳ muốn ném nó đi, nhưng sau cùng vẫn cắn răng nhận lấy.
- anh tỉnh từ lúc nào vậy?
Không phải nói dược hiệu của thuốc rất mạnh sao? Vì sao mới đó hắn đã tỉnh rồi? Là thuốc dởm à?
“...”
Giờ phút này vẫn có tâm trạng oán trách thuốc dởm.
Nó phục cô rồi.
- anh vẫn luôn luôn tỉnh.
Cảnh Thiên nhìn cô hơi cười, nhưng trong ánh mắt lại là bóng tối vô hạn.
Hạ Kỳ Như: “...”
Mẹ ơi con muốn về nhà! Người này quá đáng sợ rồi!!
Cảnh Thiên thấy mặt cô trắng bệch lại thấy thương, thế là hắn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt cô mấy cái rồi nói.
- thực ra em không cần phải bày nhiều trò như vậy để tìm hiểu về quá khứ của anh.
Cảnh Thiên nói xong thì hơi ngừng một chút, ngón tay hắn trượt xuống như có như không mà lướt qua môi cô.
- nếu em muốn cứ trực tiếp hỏi anh, anh sẽ nói cho em biết.
Hạ Kỳ Như vô cùng tỉnh táo nhìn hắn.
- điều kiện là gì?
Vô duyên vô cớ tốt như vậy, ma mới tin lời anh nói.
- một lần một câu hỏi, em thấy thế nào?
Hạ Kỳ Như nghệt người ra.
Ý hắn là cô đánh hắn một lần hắn sẽ nói cho cô biết một câu sao?
Không được, việc này tốn thế lực lắm.
Cảnh Thiên không đợi cô bổ não xong đã chậm rãi nói tiếp.
- anh rất thích dáng vẻ khi chủ động của em, cứ tiếp tục phát huy nhé.
“...”
Chủ động cái đầu nhà anh.
Đồ biến thái.
Hạ Kỳ Như rủa xả Cảnh Thiên một trận xong, trong lòng dần bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn hắn nhếch môi cười.
- anh đừng có mà hối hận.
Nụ cười trên môi Cảnh Thiên càng thêm sâu.
- nhất ngôn cửu đỉnh.
Bé con, bất kể em dùng cách gì, em cũng không thắng nổi tôi đâu.
Hạ Kỳ Như cười đáp lại.
Cứ đến đi.
Cô một chiêu, anh một chiêu.
Để xem đứa nào hơn đứa nào.
“Tiểu chủ nhân, hai người đang yêu đương không phải ra chiến trận đâu.”
Tiểu Hắc cảm thấy tiểu chủ nhân lại đi chệch hướng liền tốt bụng kéo cô về con đường chính đạo.
Hạ Kỳ Như nạt lại nó.
“Cái người hở tý là bỏ mặc chủ nhân mà chui vào không gian lánh nạn như ngươi thì lấy tư cách gì nói ta.”
“...”
Trên ngực Tiểu Hắc như bị cắm một đao, trực tiếp tử trận tại chỗ.