Lúc Hạ Kỳ Như tỉnh dậy bên ngoài trời đã tối.
Cô cúi xuống nhìn tay mình rồi lại nhìn ra bên ngoài, sau cùng mới đứng dậy đi về phía trước.
15 phút sau.
Hạ Kỳ Như yên yên ổn ổn quay lại chỗ cũ.
Cô ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt cực kỳ phong phú.
Mù đường quả thật rất phiền phức mà.
Hạ Kỳ Như ngồi xếp bằng ở trên nền đất hồi lâu, sau cùng vẫn đứng dậy tiếp tục ra ngoài.
Cô không tin cô không thoát khỏi mê trận này được.
- tiểu cung chủ, người làm gì ở đây vậy?
Hạ Kỳ Như đang đi thì Tiểu Tân nhảy ra, cô nghi hoặc nhìn hắn hỏi ngược lại.
- ngươi làm gì ở đây?
Từ khi cô đi cùng Cảnh Thiên, con hàng này liền không đi cùng cô nữa.
Vậy, lẽ nào Dược Dao cung xảy ra chuyện rồi?
Tiểu Tân rất nhanh xác thực suy đoán trong lòng cô.
- tiểu cung chủ, chúng đệ tử Dược Dao cung đều bị bắt lên đây rồi, ta hiện tại đang tìm nơi bọn họ bị giam giữ.
- tìm ra chưa?
- chưa.
Tiểu Tân thành thật nói, hắn vốn bị lạc, đang định nhảy lên một cái cây cao để quan sát thì lại thấy tiểu cung chủ nhà mình đang lang thang phía dưới.
Lúc hắn đến tìm cô, cô đã đi đi lại lại ở chỗ này 5 vòng rồi.
Tiểu cung chủ nhà hắn từ khi nào lại thành dân mù đường rồi?
Tiểu Tân có hơi nghi hoặc một chút nhưng hắn rất nhanh dẹp bỏ nghi vấn kia đi.
Đến hắn còn bị lạc nói gì đến tiểu cung chủ chứ? Là do hắn nghĩ nhiều rồi.
- tiểu cung chủ, để ta đưa cô ra ngoài cốc nhé?
Cốc?
Đây là một sơn cốc sao?
- Tiểu Tân, ngươi có biết cốc này tên gì không?
- ta cũng không biết nữa, tiểu cung chủ, để ta đưa người ra khỏi đây.
Tiểu Tân lắc đầu rồi đi tới chỗ cô.
Đường đến chỗ đám người kia hắn không biết, nhưng đường ra khỏi đây thì rất rõ.
Hạ Kỳ Như từ chối ý tốt của hắn.
- Tiểu Tân, cứu người quan trọng, đi tìm người trước đi.
Sức mình không đủ thì phải mượn ngoại lực, ai bảo cô mù đường chứ.
Hạ Kỳ Như lần nữa sâu sắc cảm nhận được sự phiền phức từ tật xấu này của mình.
Trước đó không bị đi lại nhiều, có đi lại cũng có người đưa đón, cô hoàn toàn không phải lo nghĩ gì cả, nhưng giờ thì không như thế.
Cô nhất định phải trị khỏi căn bệnh mù có đào tạo này càng nhanh càng tốt mới được.
Tiểu Tân nghe cô nhắc nhở liền nghiêm túc trở lại, vội vã gật đầu.
- tiểu cung chủ, vậy cô đợi ta một lát, ta đi dò đường.
- ừm.
Có Tiểu Tân giúp sức, Hạ Kỳ Như rất nhanh liền thoát ra khỏi mê cung kia.
Ừm, thực ra cũng không hẳn là mê cung, chỉ cần là người không mù đường hay mù phương hướng đều sẽ dễ dàng tìm ra.
Hạ Kỳ Như biết điều này thì nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Cảnh Thiên, ngươi khá lắm.
“Tiểu chủ nhân, vậy nếu đi tác chiến cô phải làm sao đây?”
Tiểu Hắc rất tri kỷ hỏi một câu.
Học viện quân đội không phải thực hành, huấn luyện rất nhiều sao?
Tác chiến trên thao trường không nói, tác chiến thực địa trên chiến trường hoặc rừng núi thì phải làm sao đây?
Thật đáng lo ngại cho tương lai của tiểu chủ nhân mà.
Hạ Kỳ Như: “...” cô cũng rất nghi ngại cho tương lai của mình.
Có lần đi cứu đồng đội, kết quả bị lạc cmn trong rừng ba ngày sau mới đi ra được.
Từ đó về sau đồng đội coi cô rất kỹ, bởi cô tuy mù đường nhưng lực chiến đấu hay lên kế hoạch tác chiến rất tốt, có thể bù trừ cho nhau, thế nên Hạ Kỳ Như cô mới may mắn chưa bị khai trừ khỏi tổ hành động để vào tổ bếp núc.
Hạ Kỳ Như hồi tưởng xong quá khứ bi thương của mình, lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng.
Kệ đi, quá khứ đã qua không cần nhắc lại nữa.
Tiểu Tân ở phía sau gọi với theo cô.
- tiểu cung chủ, cô rẽ nhầm hướng rồi.
Hạ Kỳ Như: “...”
...
Hạ Kỳ Như và Tiểu Tân lang thang trên núi khoảng 30 phút mới tìm được một cửa động, đương nhiên không phải cửa động ở trên đỉnh núi kia rồi.
Bên ngoài có lính canh gác, vậy xác suất đám nhóc con cung Dược Dao bị nhốt ở đó là rất cao.
Hạ Kỳ Như nhìn bọn họ rồi nhìn Tiểu Tân nghiêm túc nói.
- Tiểu Tân, ngươi tin ta không?
- tin.
Tiểu Tân không chút do dự nói, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.
Trên đời này người duy nhất cậu tin chỉ có mình tiểu cung chủ mà thôi.
- vậy được rồi.
Hạ Kỳ Như lấy ra hai lá bùa, một lá dán lên người mình, một lá dán lên người Tiểu Tân.
- đừng tháo nó ra nhé, giờ thì đi theo ta đi.
Hạ Kỳ Như nói xong liền đi thẳng về phía trước, Tiểu Tân sợ gần chết, hắn muốn chạy tới kéo cô lại, nhưng lại phát hiện sự một sự thật quỷ dị.
Đám lính canh kia không nhìn thấy bọn họ.
Tiểu Tân nhìn lá bùa trên người, môi hơi mím lại, sau cùng quyết đoán tin tưởng Hạ Kỳ Như.
Dù sao hắn cũng hay thấy mấy đạo sĩ mang theo mấy cái tương tự như này, có lẽ tiểu cung chủ chính là học từ mấy cái đó cũng nên.
Ừm, chính là như vậy.
Hắn nhất định phải tin tưởng tiểu cung chủ của mình.
Tiểu Tân nghĩ vậy liền bước nhanh đi theo Hạ Kỳ Như vào sơn động kia.
Nằm ngoài dự đoán của bọn họ, bên trong sơn động chẳng có gì cả.
Hoàn toàn trống rỗng.
Trong lúc Hạ Kỳ Như và Tiểu Tân còn đang mơ hồ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
- cốc chủ.
Cốc chủ?
Hạ Kỳ Như nhíu mày, đứng yên tại chỗ, nhân tiện giữ luôn Tiểu Tân đang định bỏ trốn kia lại.
Tiểu Tân bị cô giữ lại thì kinh hoảng không thôi, sau mới nhớ tới lá bùa trên người mình, cũng dần bình tĩnh trở lại.
Chỉ là lúc thấy người vào, cậu vẫn không tự chủ được mà căng thẳng.
Dù sao cái vụ tàng hình như vậy, ở thế giới này vẫn khá mới mẻ, cũng chưa được kiểm chứng, Tiểu Tân lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Hạ Kỳ Như thì tự nhiên hơn, cô trắng trợn dò xét người trước mặt luôn.
Trước mặt bọn họ là một người đàn ông còn khá trẻ, hắn mặc một thân áo quần đơn giản, tóc đen xõa dài vẻ tùy hứng, trên mi tâm có điểm hình một bông hoa ba cánh, nhìn không khỏi có vài phần ma mị.
“Tiểu chủ nhân, đấy là hình đốm lửa.”
Hạ Kỳ Như: “...”
Nhỡ đâu là loại hoa lạ mà ngươi không biết thì sao?
“...”
Cô vui là được.
Hạ Kỳ Như thị uy với Tiểu Hắc xong lại tiếp tục quan sát người kia.
Có thể là bởi vì ánh mắt của Hạ Kỳ Như nhìn quá trắng trợn, người đàn ông kia thi thoảng lại nhìn về phía cô.
Tiểu Tân căng thẳng gần chết, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt lăn xuống gò má rồi rơi xuống đất.
Khi giọt mồ hôi kia chạm đất, người đàn ông kia cũng ngay lập tức phát đại chiêu về phía bọn họ.
Hạ Kỳ Như: “...”
Hạ Kỳ Như lại dán thêm một lá bùa phòng ngự lên người, đồng thời quay sang nhìn Tiểu Tân, nhỏ giọng nói.
- ổn định hô hấp, tuyệt đối đừng để hắn cảm nhận được khí tức trên người ngươi.
Bởi vì Hạ Kỳ Như quá mức bình tĩnh, mà người đàn ông kia khi chạm vào hai người bọn họ cũng bị bật ra một cách khó hiểu, Tiểu Tân vì vậy mà cũng dần ổn định trở lại.
Sau đó hắn phát hiện ra, từ khi ẩn đi khí tức của mình, người đàn ông kia đúng là không nhìn thấy bọn họ nữa.
Hoài Vương đột nhiên không cảm nhận được khi tức của người kia nữa thì nhíu mày lên tiếng.
- các hạ là người phương nào, xông vào Phong Nguyệt cốc là có ý gì?
Phong Nguyệt cốc?
Cả Hạ Kỳ Như và Tiểu Tân ngây ngốc nhìn nhau.
Đây chẳng phải tổ chức sát thủ mới nổi của Cảnh Thiên sao?
Là trùng hợp sao?