Hạ Kỳ Như dựa vào mấy manh mối chắp vá, hoàn toàn không mò ra thân phận của Cảnh Thiên, càng không mò ra thân phận của người này, vì vậy cô quyết định bảo trì im lặng.
Hoài Vương ban đầu còn cảm nhận được sự tồn tại của cô, hiện tại lại một chút cũng không cảm nhận được nữa, hắn hơi nhíu mày.
Đi rồi sao?
Hoài Vương quan sát xung quanh thêm một lượt, cuối cùng đi ra bên ngoài.
Tiểu Tân vừa định thở phào, tiểu cung chủ nhà hắn lại đột nhiên giơ tay lên bịt miệng hắn lại.
- đừng có lên tiếng.
Tiểu Tân nghe vậy liền yên lặng gật đầu, quả nhiên Hoài Vương rất nhanh liền quay lại, nhưng hắn không thấy ai nên lại đi ra, lần này không quay lại nữa.
Tiểu Tân lúc này mới dám hỏi cô.
- tiểu cung chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
- đi ra ngoài thôi.
Hạ Kỳ Như nói xong liền đi ra ngoài, bùa ẩn thân này có thời hạn, bọn cô vẫn nên nhanh chóng ra ngoài vẫn hơn.
“Tiểu Hắc, quất hắn đi.”
Hạ Kỳ Như ra đến cửa động liền dừng lại, ném Tiểu Hắc bay ra ngoài.
Cô cảm giác cái tên cốc chủ kia vẫn đang rình bọn họ ở bên ngoài, chỉ cần cô ra ngoài liền bị hắn đớp ngay.
Để Tiểu Hắc ra dò đường là hợp lý nhất.
“...”
Nếu Tiểu Hắc mà có thân thể, nó nhất định đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô.
Nó từ khi nào lại trở thành chân sai vặt của cô rồi hả?
Tiểu chủ nhân, trước đó cô không có như thế.
“Trước đó ta không như thế là bởi ta chưa biết được công dụng của ngươi.”
“...”
Nó muốn về nhà!!!!!!
Nhưng mà đáng tiếc nó lại chỉ là một mảnh vải, chỉ cần nó không nghe lời cô liền buộc nút chết, tuy không chặt nhưng rất khó chịu.
Cảm giác như bị xích chân lại đó, ai mà vui cho nổi.
Hạ Kỳ Như chê nó phiền, tức tốc lôi nó ném ra ngoài.
“Đi nhanh đi, kêu ca cái gì.”
Tiểu Hắc: “...”!!!!!!
Tiểu Hắc rất không tình nguyện bay ra ngoài.
Hoài Vương quả nhiên chưa đi xa, hắn thậm chí còn giăng lưới ở ngoài cửa động, tấm lưới rất mỏng, nếu không quan sát kỹ tuyệt đối nhìn không ra.
Chất liệu tấm lưới rất chắc chắn, đao kiếm thông thường không cắt nổi, nhưng Tiểu Hắc vừa chạm vào nó, tấm lưới liền bị cắt thành từng mảnh vụn, Hạ Kỳ Như cứ thế ung dung đi ra ngoài, yên yên ổn ổn ngồi cạnh mấy tên lính canh, nghe bọn chúng tám chuyện bát quái.
- ngươi nói xem trong động làm gì có ai, cốc chủ bảo chúng ta giăng lưới Tích Vũ là có ý gì?
Tên ngồi gần cô nhất lên tiếng đầu tiên, vẻ mặt có phần bất mãn, tên thứ hai liền mắng hắn.
- ngươi lắm mồm thế làm gì, cốc chủ bảo làm thế nào thì làm thế đấy đi.
- cốc chủ cũng hay thật, đang yên đang lành như thế đột nhiên lại bắt về đây nhiều người như vậy, mệt chết ta rồi.
- hừ, tầm nhìn hạn hẹp như vậy chả trách mãi chỉ có thể làm một tên lính canh.
- ngươi không vậy chắc?
- chí ít cốc chủ nhớ tên ta, ngài ấy có nhớ tên ngươi không?
Hai tên cứ lời qua tiếng lại như thế, giống như muốn dùng nước bọt dìm chết đối phương vậy.
Hạ Kỳ Như nghe tới phiền, mọe, đàn ông đàn ang mà cãi nhau như đàn bà.
Xông lên đi.
Nắm đấm đứa nào mạnh đứa đấy quyết.
- ngươi dám đánh ta.
Tên ở gần Hạ Kỳ Như đột nhiên bị ngã, hắn ta lập tức xắn tay áo lên xô ngã người đối diện rồi lao đấm đá túi bụi vào người kia.
Người kia nào chịu thua, lập tức đánh lại.
Hiện trường đột nhiên có chút hỗn loạn, mấy tên còn lại vội vã vào can, kết quả còn bị hai người kia đánh hội đồng, bọn họ nhất thời nóng máu, cũng gia nhập nhóm hỗn chiến kia.
Tiểu Tân nhìn tiểu cung chủ nhà mình, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Tính cách tiểu cung chủ nhà hắn vô cùng quang minh lỗi lạc, việc mình làm thì nhận, không làm tuyệt không nhận, trước giờ chưa từng chơi trò ném đá giấu tay, ngấm ngầm hại người khác như thế.
Nhưng từ sau khi đi cùng ma đầu kia, tiểu cung chủ thay đổi rồi, không còn là tiểu cung chủ mà hắn biết nữa.
Hết chống đối lại cung chủ và Nam Dược bà bà, đánh đồng môn, giết Minh Kiều, giờ cô ấy còn học được cách ném đá giấu tay nữa.
Trả lại tiểu cung chủ ngây thơ trong sáng ngày trước cho hắn đi!!!
Hạ Kỳ Như thấy Tiểu Tân nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ thì bày ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- nhìn cái gì, có phải ta bảo bọn họ đánh nhau đâu, là họ tự đánh mà.
Nói xong liền đứng dậy rời đi, tránh cho khói lửa lan đến chỗ mình.
Tiểu Tân: “...”
Tiểu cung chủ, cô quả nhiên thay đổi rồi.
- có đi hay không?
Hạ Kỳ Như phát bực, Tiểu Tân vội vã đuổi theo cô, đồng thời không ngừng tự tẩy não chính mình.
Dù tiểu cung chủ có nhập ma, có bị mọi người quay lưng thì cô ấy vẫn là tiểu cung chủ của hắn.
- dừng lại.
Hoài Vương đứng ở một góc, mặt mày đen kịt, cuối cùng nhịn không được mà đi ra.
Hắn bảo bọn họ bắt người, bọn họ lại quay sang đánh nhau.
Một lũ vô dụng.
Ta giữ các ngươi lại có ích gì chứ?
Hoài Vương xử lý người xong liền đi tới cửa động, phát hiện lưới Tích Vũ đã bị cắt vụn, trong lòng liền trầm xuống.
Hắn vẫn luôn ở đây quan sát, vậy mà còn không nhìn ra đối phương phá lưới từ khi nào?
Đây là do người làm sao?
Hắn vừa nghĩ vậy, sau lưng đột nhiên cảm thấy mát lạnh.
Hoài Vương còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã bị một tấm vải đen cuốn lấy, nhấc người rời đi.
...
Hoài Vương lần nữa tỉnh dậy, hắn phát hiện bản thân đang ở trong chính sơn động ban nãy mình đứng thì nghi hoặc không thôi.
- tỉnh rồi?
Hoài Vương ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt đen láy của một cô nương.
Đôi mắt đen như mực, bình tĩnh không chút gợn sóng, dưới đáy mắt là vô số ánh sáng nhỏ vụn giống như những vì sao sáng trên bầu trời, đây đúng là một đôi mắt rất đẹp, nhưng nếu nhìn lâu hơn một chút liền cảm thấy có chút quỷ dị, y như rơi vào vực sâu vạn trượng, vì vậy Hoài Vương nhìn một lúc liền lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác.
- ngươi là ai? Xông vào Phong Nguyệt cốc là có ý gì?
- vậy thì ta phải hỏi ngươi, ngươi mời bọn ta đến đây là có ý gì?
Hạ Kỳ Như hơi chớp mắt, trong cái chớp mắt đó khí thế quanh người cô đột nhiên thay đổi hẳn, Hoài Vương cảm giác người đứng trước mặt hắn không phải là một tiểu cô nương mà là một vương giả nắm quyền sinh sát trong tay.
Cổ họng Hoài Vương như bị người ta siết chặt lại, hoàn toàn nói không ra lời, mãi một lúc sau mới khô khốc nói.
- ngươi là ai?
Tuy trong cốc vừa trốn mất hai người là Cảnh Thiên và thiếu cung chủ Dược Dao cung, nhưng Hoài Vương vẫn loại trừ khả năng người trước mặt là Hạ Lan Tâm Nhiên, bởi lẽ theo hắn biết, Cảnh Thiên coi cô gái kia như mạng, hắn tuyệt đối không thể để cô chạy nhảy lung tung ở bên ngoài, hơn nữa bên cạnh cô là một thiếu niên rất xa lạ, nên hắn chỉ cho rằng hai người trước mặt là tiếp ứng ở bên ngoài muốn tới đây cứu người.
Hạ Kỳ Như chỉ vào bản thân mình, bình tĩnh nói.
- ta là ông nội ngươi.
Hoài Vương: “...” đồ điên.
- cháu trai ngoan, cháu còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu nhé.
Hạ Kỳ Như coi như không nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Hoài Vương mà tiếp tục nói.
Hoài Vương không muốn trả lời, nhưng mảnh vải đang quấn lấy hắn như giấu hàng ngàn cây kim châm ở bên trong, chỉ cần hắn hơi cử động liền bị kim châm đau đến nhe răng trợn mắt.
- ta chỉ là có chút việc muốn nhờ bọn họ giúp đỡ mà thôi, người cô nương muốn cứu là ai, ta lập tức thả người.
Hạ Kỳ Như thấy hắn nói vậy liền chuyển hướng.
- đám nhóc con Dược Dao cung đang ở đâu?
Thôi thì cứu lũ nhóc đấy trước cũng được.
- ngươi là người của Dược Dao cung?
Hoài Vương vừa nói xong lại cảm nhận được cơn đau thấu trời, hắn vội vã gật đầu lia lịa.
- đúng vậy, ta sẽ lập tức cho người thả bọn họ ra ngay, xin cô nương nương tay.
- tự ngươi dẫn đường.
Nơi này bẫy chồng bẫy, không cẩn thận liền sập bẫy, lạc vào mê cung như chơi.
Bà đây mù đường không nói, Tiểu Tân cũng là tân binh, hoàn toàn không thuộc đường.
Đi theo người của ngươi?
Thiểu năng mới nghe lời nhé.
- cái này...ta đồng ý, đích thân ta dẫn mấy người đi.
Hoài Vương chịu không nổi loại tra tấn này, cuối cùng đành phải khuất phục trước quyền uy, đích thân dẫn Kỳ Như và Tiểu Tân đến chỗ nhốt người.