Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 57: Chương 57: Thiếu cung chủ đại nhân (27)




“Tiểu chủ nhân không phải cô nói không quản nữa sao?”

Tiểu Hắc nhìn Hạ Kỳ Như đầy khó hiểu, Hạ Kỳ Như nhún vai.

“Ta bây giờ đâu có nói ta làm mà.”

“...”

Nó biết ngay cô sẽ không từ bỏ dễ thế mà.

Hạ Kỳ Như đương nhiên sẽ không từ bỏ dễ thế, nghĩ sao cô lên voi xuống chó ba phen bốn bận đi tìm người về cuối cùng lại để hắn hủy hết tất cả vào phút chót chứ, nhìn cô rảnh rỗi thế à?

Có bỏ mặc cũng phải tới kiếp thứ ba nhé.

Hạ Kỳ Như nói xong lại tiếp tục đi theo Cảnh Thiên một đường đến thẳng...phủ Minh chủ.

Phủ Minh chủ?

Hạ Kỳ Như nhìn mấy lần, xác định đây đúng là phủ Minh chủ thì nghi hoặc không thôi.

Tên này tới đây làm gì vậy?

Hạ Kỳ Như lập tức đề cao cảnh giác, bước nhanh vào trong đó.

- aaaaaa!!!!

Hạ Kỳ Như mới nhấc chân vào cửa phủ, bên trong đã vang lên một tiếng hét thảm, sau tiếng hét đó toàn bộ không gian xung quanh đều yên tĩnh trở lại.

Hạ Kỳ Như không biết vì sao lại đột nhiên quay người, chạy thật nhanh về quán trọ của mình.

Nhưng mà cô vừa quay người lại, nhà cửa cây cối ở trước mặt cô đều bị bóng đen nuốt chửng, mà linh hồn cô cũng thoát khỏi thể xác Hạ Lan Tâm Nhiên.

Xong.

Rơi vào huyễn cảnh của Bạch Vô Thường rồi.

Hạ Kỳ Như vừa nghĩ vậy, trong bóng đêm Bạch Vô Thường liền từ từ xuất hiện trước mắt cô, cất giọng bình thản.

- đại nhân, mượn xác hoàn hồn là trái với luật của Âm giới, mời cô cùng ta trở về Địa phủ.

Hạ Kỳ Như nhìn hắn cười nhạt.

- một người đi đòi lại công bằng cho cái chết của mình cũng trái với luật của Âm giới sao?

Bạch Vô Thường trầm mặc một lát rồi nói.

- đại nhân, dù cô có cố gắng thế nào, cô cũng sẽ không thể nào lấy lại được thân thể của mình, cô đã chết rồi, nếu cô còn không quay về, cô sẽ phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo.

- nếu ta không chịu về thì sao?

- đại nhân, đắc tội rồi.

Bạch Vô Thường lấy ra một sợi dây thừng rồi quăng nó về phía Hạ Kỳ Như, điều bất ngờ là dây thừng vừa chạm phải người cô liền cháy thành tro bụi.

Trước biến cố này, cả Hạ Kỳ Như và Bạch Vô Thường đều vô cùng kinh ngạc, mãi sau Bạch Vô Thường lên tiếng đầu tiên.

- đại nhân, ngài đã ăn thứ gì ở thế giới thứ ba vậy?

Sau khi Hạ Kỳ Như làm việc cho Âm giơi vì đề phòng cô chạy mất, Diêm Vương đã đặc chế ra một vài loại dây trói có thể trói được cô.

Dây thừng ban nãy hắn dùng là một trong những thứ đó, vậy mà còn không chịu nổi sức mạnh của cô.

Vậy chỉ có một khả năng chính là...cô đã ăn thứ gì đó ở thế giới thứ ba.

Bạch Vô Thường không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trắng như trát cả tấn phấn lên mặt kia đột nhiên xuất hiện sự sợ hãi.

Đừng nói với hắn là cô đã uống máu của tên đó nhé?

- ăn cái gì...

Hạ Kỳ Như ngây người, sau đột nhiên nhớ tới một đoạn ký ức mờ nhạt, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhìn Bạch Vô Thường.

- ta không ăn cái gì ở đó cả.

Ai biết Bạch Vô Thường lại không tin cô, còn không ngừng gọi hồn cô ra chứ.

- Hạ Kỳ Như, lại đây.

Linh hồn Hạ Kỳ Như sau tiếng gọi này liền có xu thế muốn quy phục người trước mặt.

Hạ Kỳ Như: “...”

Lại cái đầu ngươi đây.

Bà là chó chắc?

Không đi.

Bụp.

Theo sau câu cuối cùng kia của Hạ Kỳ Như, Bạch Vô Thường liền bị một lực vô hình chấn bay.

Mà huyễn cảnh của Bạch Vô Thường cũng bị vỡ nát, trước mắt Hạ Kỳ Như lại là khung cảnh quen thuộc trước phủ Minh chủ.

Chỉ là...

Cmn, thân thể của bà đây đâu????

Hạ Kỳ Như nhìn quanh một vòng, sợ hãi không thôi, mà Bạch Vô Thường ở phía đối diện cũng ngạc nhiên tột độ nhìn cô.

Cô nhất định đã ăn cái gì đó ở thế giới thứ ba, nhất định là thế.

Không đúng, dù có ăn thứ gì đó ở thế giới thứ ba thì cũng không thể có sức mạnh này được.

Vậy thì...

- đại nhân đã ký khế ước với người ở thế giới thứ ba sao?

- không có.

Hạ Kỳ Như đang lo lắng tìm thân thể của mình, nhưng nghe hắn nói vậy vẫn nghiêm túc phủ nhận.

Bạch Vô Thường nghi hoặc nhìn cô, tuy không cam tâm nhưng vẫn phải nhường đường.

- đại nhân, hy vọng ngài sớm trở về, nếu để Diêm Vương nhận ra ngài đã rời khỏi thế giới thứ ba, ngài ấy nhất định sẽ không tha cho ngài đâu.

Hạ Kỳ Như trợn trắng mắt nhìn hắn.

Ờ, làm như cô về thì hắn sẽ tha cho cô không bằng.

Mà thôi, chậm trễ lâu như vậy là được rồi, phải tìm thân thể của mình nhanh, nếu còn chậm trễ mà để Cảnh Thiên phát giác ra cô mất tích thì toi.

Đã nói phải tin tưởng nhau rồi mà.

Tiểu Hắc: “...”

Ờm, kẻ trước người sau phái người theo đuôi nhau, tin tưởng nhau lắm cơ.

“...”

Đáng tiếc cho Hạ Kỳ Như, lúc cô tỉnh dậy lại phát hiện ra bản thân đang ở trong phòng mình, mà bên cạnh cô chính là Cảnh Thiên.

Hạ Kỳ Như: “...”

Đừng nói với cô là hắn ôm cô về nhé?

Mẹ kiếp.

Ôm về thì thôi đi, ai cho ngươi leo lên giường bà hả?

Về phòng ngươi ngay!!!!!

Hạ Kỳ Như trong lòng gào thì gào thế mà thực tế đâu dám thái độ gì.

Dư chấn mà Bạch Vô Thường lẫn hắn để lại vẫn còn văng vẳng quanh đây đây này.

Hạ Kỳ Như cô lắm lúc huênh hoang thì huênh hoang thật, nhưng cũng tùy người, nhất là sau câu nói kia của Bạch Vô Thường, cô càng e ngại Cảnh Thiên hơn.

Rốt cuộc thì người kia đã làm gì với linh hồn của cô mà Bạch Vô Thường lại không bắt cô được?

Lẽ nào đây là một hiệp ước giữa cô và hắn?

Hắn bảo vệ cô khỏi người của Âm giới, còn cô, cô phải hoàn thành nhiệm vụ mà hắn giao cho, nếu không cô sẽ không thể thoát khỏi nơi này.

Phải vậy không Tiểu Hắc?

Tiểu Hắc đột nhiên bị gọi hồn thì đần mặt ra.

Mắc mớ gì cô lại hỏi nó, nó có biết gì đâu.

Nhưng mà Tiểu Hắc không thể thể hiện bản thân kém hiểu biết như thế được, thế nên nó hắng giọng, ra vẻ cao thâm nói.

“Tiểu chủ nhân cảm thấy như vậy thì chính là vậy đi.”

“Hỏi mi cũng bằng thừa.”

“Tiểu chủ nhân vui là được.”

“...”

Hạ Kỳ Như vừa định gọi hồn Tiểu Hắc ra tiếp thì Cảnh Thiên đột nhiên cử động, hắn hơi rướn người hôn lên cần cổ trắng nõn của cô một cái.

Hạ Kỳ Như: “...” Cô có nên tỉnh lại rồi tát cho hắn một cái không?

Cảnh Thiên thấy người trong lòng hơi động thì vui mừng không thôi, trực tiếp xoay người cô lại vui vẻ nói.

- Tiểu Hạ, nàng về rồi.

Hạ Kỳ Như còn chưa trả lời, hắn đã cúi xuống hôn cô rồi.

Ban đầu vốn là một nụ hôn phớt, nhưng càng về sau càng trằn trọc không dời, thậm chí một tay của hắn đã đưa lên kéo một bên vai áo của cô xuống để lộ ra bả vai trắng nõn cùng xương quai xanh.

Hạ Kỳ Như cảm thấy tình hình không ổn, cô lập tức mở bừng mắt rồi đẩy Cảnh Thiên ra.

- Cảnh Thiên, huynh muốn làm gì?

Cảnh Thiên chỉ im lặng nhìn cô, lát sau lại cúi xuống...vùi mặt lên cổ cô.

- Tiểu Hạ, bất luận xảy ra chuyện gì nàng cũng không được rời bỏ ta nhé?

Giọng Cảnh Thiên rất nhẹ, mơ hồ còn có chút run rẩy và sợ hãi ở trong đó.

Hạ Kỳ Như nghe xong hơi lặng người, đại khái là không hiểu nổi lý do vì sao hắn lại như vậy.

Tuy cô bị bắt mất hồn nhưng thân thể cô đang mượn dùng sẽ không ngay lập tức chết đi mà chỉ rơi vào trạng thái hôn mê sâu mà thôi, nhìn không khác gì người bình thường lúc ngủ cả.

Vậy thì hắn sợ cái gì chứ?

- có được không, Tiểu Hạ?

Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như không trả lời hắn thì càng lo lắng bất an hơn, vô thức siết chặt lấy eo cô đồng thời cắn mạnh lên cần cổ cô một cái, Hạ Kỳ Như bị đau thì nhăn mặt, lập tức gật đầu như giã tỏi.

- được, bất luận xảy ra chuyện gì ta đều sẽ không bao giờ rời xa huynh.

- thật không?

Cảnh Thiên ngẩng đầu lên nhìn cô, dù trong bóng đêm nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những đốm sáng như những vì sao rực rỡ trong đôi mắt hắn.

- thật.

- vậy Tiểu Hạ ta có thể không?

Cảnh Thiên nói xong liền giương khuôn mặt cún con ra nhìn cô, Hạ Kỳ Như ngây người một lúc mới hiểu hắn nói gì, cô quả quyết đạp hắn ra rồi lấy chăn cuốn chặt lấy cả người mình.

- không thể.

Cô vừa từ cửa tử về đấy.

- nhưng ta khó chịu.

- tự xử đi.

Hạ Kỳ Như cực kỳ tuyệt tình nói, Tiểu Hắc thấy vậy liền ngoi lên.

“Tiểu chủ nhân nếu thấy ngại có thể thả ta vào nhẫn không gian, ta tuyệt đối không nhìn trộm.”

Hạ Kỳ Như: “...”

Cút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.