Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit + Beta: LoBe
___
Dị năng giả theo thứ tự được kiểm tra vết thương, sau đó trở lại trong xe. Còn vật tư được vận chuyển vào trong căn cứ. Cửa căn cứ được chế tạo từ thép tấm, bởi vì quá lớn nên, muốn đóng mở cửa cũng phải mất hơn mười giây.
Xe Cố Nặc chính là xe tiến vào căn cứ cuối cùng. Anh vẫn cầm chặt ngón tay Lật Manh, thản nhiên nhìn cửa căn cứ trước mặt. Trong cát lạnh, tựa hồ thứ gì đó bất thường ẩn chứa trong không gian.
Cố Nặc lạnh lùng nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào cửa căn cứ. Thời gian mở cửa, có phải là quá chậm không? Hay bộ phận tự động gặp trục trặc? Thiếu niên rũ mắt, ánh mắt yên lặng mà mang theo một tia cảnh giác.
Bộ dáng yên tĩnh của anh khiến Lật Manh nhịn không được mà liếc mắt nhìn. Cố Nặc thấy được ánh mắt bất an của cô, anh lộ ra nụ cười ôn hòa. Trấn an mà nhéo nhéo ngón tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: “Tiểu Manh, lần này anh có tìm thấy mấy thùng mì gói ở siêu thị bỏ hoang, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn được không?”
Anh cùng cô quen biết chính là thời điểm cô ở dưới gầm bàn ăn vụng mì gói. Bất quá đó không phải lần đầu tiên anh gặp cô. Nghĩ đến đây, đôi mắt đen của thiếu niên nhiễm ý cười, tình ý ấm áp chiếm lấy ánh mắt luôn lạnh lùng ấy.
Lật Manh có chút do dự nghĩ hạn sử dụng của mì gói hình như là một năm nhỉ. Mì gói này... đã hết hạn từ bao giờ rồi. Cẩu nam nhân Cố Nặc này không phải động tí liền tiêu một đống tiền mua trang sức, giày dép, quần áo tặng cô sao. Chẳng lẽ mua nhiều quá đến nỗi phá sản cho nên phải lưu lạc tới nỗi phải ăn mì gói?
Lật Manh áp chế bản thân không trưng ra vẻ mặt trào phúng. Bằng không cô sẽ chỉ thẳng tay vào mặt anh, châm chọc mỉa mai, đó ai kêu ngươi phá sản lắm vào.
Mặc niệm mười lần bản thân là công chúa nhỏ bé, là tiểu khả ái thuần khiết, ngón tay dùng để chỉ hoa, không phải dùng để chọc người. Lật Manh mới lộ khóe miệng có chút run rẩy, đôi mắt cứng đờ, tự nhận “dễ thương ngọt ngào” mỉm cười.
“Được, Cố Nặc.”
Cố Nặc như không nhìn thấy biểu tình cứng đờ cùng nụ cười giả tạo của cô, ánh mắt vẫn vô cùng dịu dàng. Khi yêu một người quá sâu đậm thì cô ấy sẽ trở nên hoàn hảo, tuyệt mỹ nhất. Thấy thế nào cũng đẹp. Giống như Lật Manh trong mắt Cố Nặc bây giờ.
Nụ cười gượng gạo cứng đờ của Lật Manh vẫn đủ đẹp khiến anh... rất muốn hôn một chút. Nhưng nhớ tới bản thân vì lừa cô đồng ý làm bạn gái mình mà đã hứa không thể tự tiện hôn cô. Lông mi dày của anh hạ xuống, xem ra lần sau phải đi lâu một chút, lúc trở về mới có thể hôn lâu hơn nữa. Hoặc là... chơi game lại thua thêm nhiều lần?
Cơ gió lạnh từ cửa sổ thổi quét vào, mang theo mùi tanh tưởi, Cố Nặc vốn đang nghiêm túc nắm vuốt tay Lật Manh, cảm nhận đôi tay mềm mại ấy. Thời điểm gió thổi tới, anh liền ý thức được nguy hiểm.
Đôi mắt vốn mang theo tình ý ấm áp, chậm rãi nâng lên, vài sợi tóc mái rơi trên lông mi, khiến cho đôi mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng, tình ý cũng từ từ rút đi mất.
Có... tang thi.
Trong gió có lẫn hơi thở của tang thi, hơn nữa đây không phải một nhóm nhỏ, mà là rất nhiều tang thi, nhưng vẫn còn cách nơi này một khoảng cách. Nếu không thì gió cũng sẽ không có mùi như vậy. Căn cứ thế nhưng không có báo động, thời điểm lúc trước xây dựng căn cứ hắn đã kiến tạo một hệ thống báo động cấp cao.