Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 9: Chương 9: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (9)




Cv-er: Kỷ Kỷ

Edit: Mi An

++++

Đứng dưới đất bọn họ không nhìn thấy, nhưng nếu lên đài cao thì nhất định có thể nhìn được bất cứ thứ gì xuất hiện xung quanh căn cứ.

Bao gồm tang thi.

Cho dù là vài con thì cũng có thể thấy được.

Cố Nặc nhìn về phía trước cửa sổ xe, nhìn vào cánh cổng đang thong thả mở ra kia.

Ánh mắt của thiếu niên sắc bén lãnh khốc lên, anh hơi rũ mắt, khuôn mặt lành lạnh xuất hiện một tia sát ý âm u.

Xem ra nên dọn dẹp căn cứ một trận rồi.

Anh duỗi tay gõ gõ ghế dựa phía trước, tần suất gõ của ngón tay là tiếng mật mã, nghĩa là “triều tang thi“.

Tròng mắt tài xế ngồi phía trước co rụt lại, không nói thêm gì, chỉ là thân thể đã tự động tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tuy còn chưa nhìn thấy có bao nhiêu tang thi, nhưng trong căn cứ có tạp âm sóng âm, đây là tần suất mà lỗ tai nhân loại không nghe được, với tang thi thì lại vô cùng rõ ràng.

Nếu người trong căn cứ phản bội, như vậy suy bụng ta ra bụng người, kẻ đó khẳng định cũng sẽ dùng sóng âm hấp dẫn triều tang thi, sau đó đóng cổng lại, chặn người lại ở ngoài cửa, để tang thi giết.

Như vậy thần không biết quỷ không hay, chứng cứ cũng rất dễ lau đi, còn có thể phủi sạch quan hệ.

Thiếu niên này từ trước đến nay đều lớn lên dưới đầy rẫy những âm mưu, giống như con quỷ trong bóng đêm, ngoại trừ trong lòng còn một chỗ mềm mại chứa đựng người anh thích, còn lại, sớm đã bị con đường đen kịt không ánh sáng lây nhiễm hoàn toàn hết thảy rồi.

Cố Nặc đóng cửa lại, mở cửa sổ xe lên một nửa, nhìn về phía Lật Manh vẻ mặt mờ mịt bên cạnh, đột nhiên thấp giọng nói: “Tiểu Manh, anh có việc xuống xe một lát.”

Lật Manh còn đang tính toán mốc thời gian trong cốt truyện, còn trộm nhìn ra ngoài xe nhìn xem tang thi đang ở đâu.

Kết quả đừng nói tang thi, đến con kiến còn không thấy mấy con.

Không phải là thời gian không đúng chứ.

Lật Manh bởi vì đang lật cố truyện tìm mốc thời gian, nên không để ý Cố Nặc đang nói gì, chỉ gật đầu.

“À, anh đi đi.”

Phỏng chừng là mắc tiểu, muốn xuống xe tìm một chỗ giải quyết đây mà.

Đi đi đi đi, người có ba thứ không được chờ, vẫn có thể thông cảm.

Giọng nói của thiếu niên ôn nhu dị thường.

“Vậy em đi về trước, trước khi làm mì gói nhớ chờ anh.”

Lật Manh nghe anh nói vậy, sửng sốt, thời gian đi WC cô cũng không phải không thể chờ, sao lại bảo cô đi trước?

Cô lập tức ngẩng đầu lên, vừa định nói cái gì, lại phát hiện trong xe đã rời đi mấy người, chỉ còn dư lại tài xế đang ở chuẩn bị khởi động xe.

Cô lập tức bổ nhào vào trước cửa xe, phát hiện xe bị khóa mở không ra. Mà Cố Nặc cùng tiểu đội tinh anh đã xuống xe, đưa lưng về phía cửa sổ xe.

Cố Nặc tùy ý đứng, đưa lưng về phía xe, bóng người thon dài mà tản mạn.

Anh tùy ý lấy ra một điếu thuốc lá, ngậm vào trong đôi môi mỏng, một đội viên có dị năng hỏa hệ bên cạnh lập tức dùng đầu ngón tay bật lên một mồi lửa, bật lửa cho điếu thuốc của anh.

Cố Nặc lạnh nhạt dùng ngón tay kẹp điếu thuốc, trên đầu ngón tay thon dài lượn lờ sương khói.

Khuôn mặt mơ hồ trong sương khói của thiếu niên, anh tuấn tinh xảo, cũng đẹp đến lạnh băng lãnh khốc.

Anh nghe được tiếng cửa sổ xe không ngừng lay động ở phía sau.

Hiệu quả cách âm không tồi.

Chỉ có thể nghe thấy Lật Manh đang vội vàng nói cái gì, lại quá nhỏ, có vẻ như hờn dỗi.

Nghe không rõ lắm.

Cũng tốt.

Cố Nặc đưa lưng về phía xe, khói thuốc lá nhiễm lên hàng mi vừa dày vừa dài của anh, ánh sáng tản mạn nhảy nhót sâu trong mắt anh.

Thiếu niên đầy sát khí lạnh băng, ngón tay kẹp điếu thuốc lại có chút run lên.

Anh không chịu quay đầu lại, lo lắng sẽ nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của thiếu nữ, luyến tiếc tiễn cô đi.

Nghe không thấy giọng nói của cô, thì sẽ không......lưu luyến cùng đau lòng như thế nữa.

Cố Nặc nhìn chằm chằm một làn sóng toàn là những thân hình đen như bóng đêm ầm ầm đi đến dưới bầu trời ở cách đó không xa. Đầu ngón tay anh vừa động, điếu thuốc trong tay vỡ vụn thành bụi trần, trên cổ tay xuất hiện một chiếc vòng tay màu nước xinh đẹp vô cùng, như một dải lụa nước trong suốt, mượt mà như tơ lụa quấn lấy cổ tay Cố Nặc.

Một lực lượng vô song.

Giọng nói của Cố Nặc lạnh băng mà bình tĩnh, “Được, làm lớn đi, sau đó giết một đường về căn cứ, từng bước từng bước ném những kẻ phản bội tôi đi cho tang thi ăn.”

Trong thời kì tận thế đầy hư thối tuyệt vọng này, anh có người mình muốn bảo vệ sủng nịch, đã hứa với cô rằng sẽ chế tạo một thiên đường tại nơi tận thế này.

Ai ngán đường anh, chết.

Cố Nặc không quay đầu lại, chỉ nghe được tiếng xe lay động lớn hơn nữa.

Trái tim anh đột nhiên có chút mềm mại, khóe miệng nhịn không được mỉm cười.

Tiểu Manh...... cũng có lúc lo lắng anh như thế cơ đấy.

Mà trong xe, mốc thời gian của cốt truyện mà Lật Manh đang lật tìm chính là hiện tại, hơn nữa mắt cô không mù, cô nhìn thấy một đám tang thi tới.

Đậu má thật vất vả cô mới qua được hai năm này, đã đến lúc cô lên sân khấu hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Cái tên cẩu nam nhân Cố Nặc này không ngờ lại nhốt cô lại.

Lật Manh dính sát vào cửa sổ xe, tuyệt vọng nhìn bóng lưng tiêu sái anh tuấn yên lặng đứng trong gió cát của tên cẩu nam nhân kia, giống như thần.

Cuối cùng cô không nhịn được, dùng nắm tay đấm vào cửa sổ xe.

“Cố Nặc cái tên phá sản này, mở cửa cho em, em phải cùng anh ở bên nhau cơ mà, em chính là vì cùng anh thấy tang thi nên mới đến.”

Không có cô ở bên anh anh, cô đẩy anh cho tang thi ăn kiểu gì chứ.

Nhiệm vụ không thể hoàn thành, mẹ cô xào táo ớt xanh mất.

_____

LoBe: Chúc mọi người năm mới bình an, vạn sự như ý, tiền vào như nước, tiền ra nhỏ giọt, thành công trên con đường sự nghiệp cũng như học tập

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.