Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 105: Chương 105: Ác linh biến đi (2)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

==========================

Sắp hết giới hạn thời gian mà Sơ Tranh còn chưa biết đi vào kiểu gì.

Chợ quỷ này không có giấy thông hành thì không vào được.

Vương Giả còn hung hăng giục cô thời gian sắp hết nữa chứ.

Sơ Tranh ngó quanh bốn phía, chợt thấy hai con quỷ đứng bên cạnh đang cầm trong tay thẻ gỗ màu đen, cô bèn bay qua.

Hai con quỷ này rất bình thường, không thiếu chân cũng không thiếu tay cũng không máu me be bét, không khác với người thường là mấy.

Sơ Tranh tiến đến, hai con quỷ lập tức cảnh giác nhìn cô.

Sơ Tranh trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái đáng yêu... bán manh: “Giấy thông hành, các ngươi bán không?”

“Ngươi muốn mua?”

“Không bán!”

Hai con quỷ đồng thanh trả lời, người nói không bán chính là tên quỷ thanh niên trẻ tuổi ở bên trái.

Sơ Tranh lướt qua thanh niên quỷ kia, nhìn về phía nam quỷ trung niên bên phải: “Ra giá đi.”

【Còn một phút là nhân đôi.】

Nam thanh niên quỷ giữ chặt quỷ trung niên: “Ngươi làm gì vậy? Chúng ta vất vả lắm mới có được giấy thông hành đấy.”

Quỷ trung niên kia ra hiệu cho hắn đừng nói nữa, đưa một ngón tay lên về phía Sơ Tranh: “Ngần này.”

“Một ngàn vạn?”

Thanh niên nam quỷ ở bên cạnh trợn trắng cả mắt: “Một trăm triệu! Ngươi cho rằng giấy thông hành là rau cải trắng chắc, một ngàn vạn thì ngươi đi mà bán cho ta!”

Sơ Tranh: “...” Đã được phổ cập giáo dục về giá trị tiền tệ Minh giới.

【Chúc mừng chị gái nhỏ đã thành công nhân đôi số tiền, một ngàn vạn đã được đưa đến. Mời chị gái nhỏ trong vòng một canh giờ tiêu hết hai ngàn vạn a!】

Sơ Tranh có hai ngàn vạn minh tệ trong tay: “...”

Vẫn không mua được!

Quả nhiên xử lí vẫn đơn giản hơn nhiều!

Sự thật chứng minh, tiền không phải là tất cả.

Vương Giả chắc cũng tính sai giá trị tiền tệ nơi này, xấu hổ không dám cười trên nỗi đau của người khác như trước nữa, lẳng lặng lặn mất tăm.

“Ngươi có mua hay không? Không mua nổi thì đừng có cản trở chúng ta!” Nam thanh niên quỷ nhíu mày nói.

“Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?”

Một giọng nói quyến rũ vang lên từ phía sau, một nữ quỷ đột nhiên xuất hiện bên cạnh người nam quỷ.

Cô ta trực tiếp ôm cổ thanh niên quỷ kia, mị nhãn như tơ, giọng nói càng là ngọt ngào: “Tiểu lang quân, có nhớ ta hay không?”

Vải vóc trên thân nữ quỷ cữ ít, mảng lớn da thịt đều trần trụi bại lộ, trước ngực còn có đường cong mãnh liệt, dáng người cực kỳ nóng bỏng, cực kỳ thu hút sự chú ý.

Nam quỷ kia trong nháy mắt cứng đờ, từ đáy mắt chỉ lộ ra sự sợ hãi, hoàn toàn không có điểm nào là bị vóc dáng nóng bỏng của nữ quỷ này dụ hoặc.

Mà vào thời điểm nữ quỷ xuất hiện, quỷ ở bốn phía nhanh chóng tản ra, rất nhiều nữ quỷ khác đều cúi đầu xuống, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân đến thấp nhất.

Thậm chí ngay cả nam quỷ trung niên mới nãy còn đứng cạnh thanh niên quỷ mà giờ phút này cũng đã vứt bỏ đồng đội của mình chạy biến.

Hiển nhiên nữ quỷ trước mắt rất lợi hại, tất cả quỷ đều có vẻ sợ cô.

Về phần ít nhân loại, lúc này cũng đang lùi về một bên quan sát, không dám tiến đến.

“Kiều Kiểu tỷ.” Thanh âm nam quỷ run rẩy.

Nữ quỷ được gọi là Kiều Kiểu tỷ kia lúc này đang dán đầu lên bả vai thanh niên quỷ, đôi mắt ma vị nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.

Ánh mắt lóe ra ác ý nồng đậm.

Sơ Tranh: “...”

Vị tiểu mỹ nhân này!

Chúng ta chưa từng gặp mặt, đột nhiên lại có ác ý với ta là sao! Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên xinh đẹp thì ta sẽ tha cho ngươi tội vô lễ nhé!

“Nàng ta vừa cùng chàng nói gì thế, tiểu lang quân?”

Nam thanh niên quỷ nuốt một ngụm nước bọt: “Nàng... nàng ta muốn mua giấy thông hành.”

“A.” Kiều Kiểu tỷ kéo dài giọng, ngón tay vẽ vẽ lên trước ngực nam quỷ: “Vậy tiểu lang quân, chàng bán cho nàng ta sao?”

“Không có, không có.” Nam thanh niên quỷ vội vàng lắc đầu.

Thân thể Kiều Kiều tỷ như rắn không xương, hoàn toàn dán lên người thanh niên quỷ: “Chàng bắt nàng ta cho ta, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho chàng, được không?”

Nam thanh niên quỷ: “...”

Nam thanh niên quỷ nào dám không nghe theo, chỉ biết gật đầu liên tục không ngừng.

Kiều Kiều tỷ buông hắn ra, nam thanh niên liền lao về phía Sơ Tranh, ra tay tàn nhẫn, ý đồ thực sự muốn bắt cô.

“Chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào việc ả ta có chỗ dựa là Quỷ Vương, mỗi lần nhìn thấy nữ quỷ có dáng dấp xinh đẹp liền muốn gây chuyện, nội tâm ả cũng thật vặn vẹo!”

“Đúng là bệnh thần kinh, nữ quỷ có chút nhan sắc giờ chẳng ai dám xuất hiện trước mặt ả nữa.”

“May ta là nam.”

“Ngươi cho rằng là nam thì đã an toàn sao? Cẩn thận ả tìm ngươi đòi một đêm xuân đấy.”

“Cái này được gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nếu được thì nhận mệnh thôi.”

“Không thể sống nổi với các ngươi.”Lũ quỷ lao xao nói chuyện với nhau, âm thanh lúc to lúc nhỏ.

Thời điểm Sơ Tranh giao thủ với nam thanh niên quỷ, vừa vặn nghe thấy hết cuộc nói chuyện kia.

Sơ Tranh nắm lấy nam thanh niên quỷ, quẳng hắn xuống đất, thanh niên quỷ đứng lên thì ngay lập tức đã bị một vật gì đó trói buộc chặt đến nỗi hắn không thể động đậy.

Sơ Tranh giơ tay, nam thanh niên quỷ bỗng bay lên không trung.

Đám người nhìn theo, nam quỷ hoảng loạn sợ hãi, con ngươi trừng lớn, chỉ một giây sau ngay trước mặt bao nhiêu người, hồn phi phách tán hoàn toàn tan biến.

Sơ Tranh xòe tay ra giữa hư không, dây đỏ trên không trung như ẩn như hiện quay về lòng bàn tay cô, trong chớp mắt cái gì cũng không thấy nữa.

Vừa rồi thứ họ trông thấy như chỉ là ảo giác.

Trong lòng bàn tay cô rõ ràng cái gì cũng không có.

Bốn phía im re.

“Ta đắc tội với ngươi à?” Sơ Tranh hỏi Kiều Kiều tỷ.

“Ngươi còn rất lợi hại.” Giọng nói Kiểu Kiểu tỷ ngọt ngào: “Biết ta ghét nhất dạng nữ quỷ gì không?”

Sơ Tranh lạnh lùng: “Không muốn biết.”

Kiều Kiều tỷ mặc kệ Sơ Tranh có muốn biết hay không, tự mình nói ra đáp án: “Chính là loại chỉ biết trưng ra bộ mặt xinh đẹp mị hoặc, khiến ta thấy mà buồn nôn.”

Sơ Tranh: “???”

Người này... Không phải, quỷ này, có phải bị bệnh nặng lắm rồi không?

Người khác dáng dấp ra sao mắc mớ gì đến cơm áo gạo tiền nhà cô?

Nhẽ cô phải đi chỉnh hình chắc!

... Đột nhiên bị một con quỷ lạ lẫm ngăn cản, đòi đánh đòi giết, nhất định là có bệnh.

Cần phải xử lý!

Sơ Tranh lúc này đang mặc một bộ váy liền áo sáng màu, mái tóc dài mềm mại rơi xuống đầu vai, ngũ quan lớn lên xinh đẹp tinh xảo, để lại ấn tượng cho người nhìn thấy đầu tiên chính là xinh đẹp đến kinh diễm.

Cô không kiêu ngạo, không tự ti đứng ở chính giữa, toàn thân lộ ra vẻ lãnh đạm cự tuyệt chúng nhân xa tận ngàn dặm, vừa thanh nhã lại vừa tôn quý.

Sắc mặt Sơ Tranh bình tĩnh, không mảy may gợn sóng: “Ngươi nên tự nhìn mình trong gương đi.”

Làm quỷ cũng phải học cách tự nhìn xem bản thân một chút!

Dáng dấp đẹp mà lại đi mắng người khác là hồ ly tinh? Chính nàng ta là hồ ly tinh đấy chứ?!

Kiều Kiều tỷ: “???”

Kiều Kiều tỷ phản ứng lại, Sơ Tranh đây là nói đến mặt của ả...

Chính là gương mặt này...

Nét mặt Kiều Kiều tỷ trong nháy mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Trước đó ta chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút rồi coi như xong, nhưng bây giờ...”

Tia oán độc từ đáy mắt ả ta lóe lên: “Ta sẽ để ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”

“Ta chết rồi.” Sơ Tranh bình tĩnh trần thuật sự thật: “Ngươi muốn ta sống không bằng chết kiểu gì? Hồi sinh ta chắc?”

Kiều Kiều tỷ: “...”

Lời kịch này có gì đó sai sai, Kiều Kiều Tỷ rõ ràng cũng bị cứng họng.

Kiều Kiều tỷ tức giận: “Nhanh mồm nhanh miệng lắm. Ha ha ha, hôm nay ta sẽ dạy dỗ cho ngươi biết quy củ của nơi này.”

“Phiền.”

Sơ Tranh phất tay, giọng nói của Kiều Kiều tỷ ngay lập tức im bặt.

Ả ta đang nghển cao đầu, yết hầu như bị ai đó bóp chặt.

Đôi mắt đẹp của Kiều Kiều tỷ trừng lớn, gian nan nhả ra từng chữ: “Ngươi... ngươi...”

Chân ả ta dần cách xa mặt đất, chậm chạp bay lên cao.

Từ mắt cá chân đến bắp chân, có một sợi dây nhỏ lạnh băng quấn quanh rồi dần leo lên đùi, vùng bụng, trước ngực, cánh tay...

Nhưng ả ta không nhìn rõ đây là vật gì.

Tựa như một con rắn độc, sợ hãi vô hình bao trùm toàn thân ả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.