Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hôm sau.
Ngoài viện có tiếng người, còn có tiếng mắng chửi của Dương Thúy Thúy.
Gà bay chó sủa rất là náo nhiệt.
Sơ Tranh mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên trông thấy chính là gương mặt phóng đại của nam nhân.
Hắn nhu thuận nằm nghiêng trong ngực cô, hàng mi dài hắt lên một cái bóng trên da thịt trắng nõn.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn một lát.
Đầu ngón tay cẩn thận rơi vào trên gương mặt hắn, theo đường cong, trượt xuống cánh môi hắn.
Dường như Thu Nhai cảm thấy không thoải mái, khẽ lắc đầu.
Nhưng cảm giác kia vẫn còn, hắn nhíu mày, đột nhiên há mồm, một ngụm ngậm lấy ngón tay Sơ Tranh.
Ngón tay đặt trên đầu lưỡi Thu Nhai.
Thu Nhai theo bản năng liếm một cái.
Ánh mắt Sơ Tranh khẽ biến.
Nhưng một giây sau, cô liền cảm thấy ngón tay nhói nhói.
Thu Nhai cắn cô một ngụm!
Sơ Tranh rút tay ra, nhìn dấu răng trên ngón tay, suy nghĩ gì cũng biến mất.
Cô nhìn Thu Nhai cọ xát, tìm vị trí dễ chịu, ngủ tiếp.
Ngươi còn có mặt mũi mà ngủ!!
Sơ Tranh nhìn ngón tay mình, khoa tay múa chân trên cổ Thu Nhai một hồi, không ngừng nhắc nhở mình, so đo với một tên ngốc, quá mất thân phận, không thể so đo với hắn.
...
Sơ Tranh phát hiện ánh mắt nhóm thổ phỉ nhìn mình không đúng lắm.
Cô cũng không nói nên lời là không đúng chỗ nào, dù sao cũng không đúng lắm.
Cô mặc nhầm y phục?
Sơ Tranh âm thầm quan sát mình, không có vấn đề.
Cũng không thể là trên mặt có thứ gì chứ?
Sơ Tranh thừa dịp nhóm thổ phỉ không chú ý, đi đến mặt nước soi soi, không có gì.
Vậy bọn họ đang nhìn cái gì?
“Giang Sơ Tranh ngươi cái #% [email protected]” Dương Thúy Thúy đột nhiên mắng lên, dọa Sơ Tranh nhảy dựng một cái: “Hiện tại ngươi hài lòng chưa, Đại Sinh biến thành thế này, đều do ngươi hại, ngươi cái # $%...”
Dương Thúy Thúy ở viện tử sát vách giơ chân mắng.
Thần sắc Sơ Tranh không hề biến, quay đầu phân phó thổ phỉ: “Xây tường cao lên một chút.”
Thổ phỉ không hiểu: “Sơ Tranh tiểu thư, ngài có tiền như vậy, sao phải ở lại chỗ này để bị mắng chửi?”
Đi lên trên trấn không tốt sao?
Ngay cả những thổ phỉ như bọn họ, cũng biết cả cái nhà này, lúc trước muốn dùng cô để đổi lấy tiền.
Kết quả việc này thất bại, lại muốn cô bồi thường tiền.
Cô không chịu, liền mắng cô không có lương tâm.
Sơ Tranh: “Thuận tiện.”
Thổ phỉ: “...”
Thuận tiện cái gì?
Nhóm thổ phỉ rất có hiệu suất công việc, chỉ qua nửa này, tường rào liền cao thêm không ít.
...
Trong làng đột nhiên lưu truyền tin đồn, Sơ Tranh nuôi một nam nhân.
Cái này đến hiện đại cũng đã là điểm nóng trong các cuộc trà dư hậu tửu của đám người, ở thời đại này, đó chính là tiêu điểm cho đám người nghị luận chỉ trỏ.
Trước đó những tên thổ phỉ kia, mặc dù thôn dân cũng nói có quan hệ không minh bạch với Sơ Tranh.
Nhưng Sơ Tranh không đi gần với tên thổ phỉ nào cả.
Những tên thổ phỉ kia càng giống thuộc hạ của cô hơn.
Nhưng lần này nam nhân trắng nõn sạch sẽ kia, lại bị không ít người trông thấy, cô nắm tay, ôm...
Như vậy ngay trước mặt mọi người.
Vậy quan hệ chắc chắn là không rõ ràng.
Các thôn dân nói đến lợi hại thế nào, Sơ Tranh cũng không để ý đến bọn họ.
Nói quá đáng quá, liền để thổ phỉ tới cửa chào hỏi một chút, trong lúc nhất thời, Sơ Tranh nhảy lên thành thôn bá, không ai dám tiếp tục nghị luận trước mặt cô nữa.
Nhưng mà không ít người đề nghị với Tam gia gia, muốn đuổi cô đi.
Nói một người không biết lễ phép, không để ý lễ nghi liêm sỉ, một nữ nhân mà cùng nam nhân câu kết làm bậy, không thể ở trong thôn của bọn họ nữa.
Làm hư tập tục của thôn xóm bọn họ.
Đề nghị này được rất nhiều người ủng hộ.
Tam gia gia mang người đi nói chuyện với Sơ Tranh, Sơ Tranh chỉ về phía đám thổ phỉ của cô, đánh thắng bọn họ trước rồi nói.
Đánh không thắng, ai cũng đừng đến đây mà ồn ào nhảm nhí.
Cô ở trong căn nhà do cha mẹ để lại, không ai có quyền đuổi cô đi.
Nếu đám thôn dân này có bản lĩnh kia, thì có lẽ cũng không ở chỗ này làm ruộng.
...
Lương Hán mang người điều tra thân phận của Thu Nhai, sau khi có tin tức vội vã chạy về.
“Sơ Tranh tiểu thư, Vân Lai thành...”
Lương Hán nhận lấy nước mà đồng bạn đưa tới, uống một ngụm, tiếp tục nói: “Vân Lai thành có một Thu gia, có tiền.”
Lương Hán cường điệu hai chữ có tiền.
Dĩ nhiên không phải nhắc nhở Sơ Tranh, chỉ là thói quen nghề nghiệp.
“Còn gì nữa?”
“...” Sao Sơ Tranh tiểu thư không hề kinh hỉ hay kích động tí nào thế? Lương Hán thở một ngụm: “Thu gia này, có một đứa con trai trưởng tên là Thu Nhai. Nghe nói hắn ra ngoài, gặp phải... người làm nghề như chúng ta đây, mất tích. Ta thấy... công tử kia, hơn phân nửa chính là con trai trưởng của Thu gia này.”
Cái họ Thu này vốn đã hiếm gặp.
Trùng tên trùng họ, đó không phải là Phượng mao Lân giác sao*?
(*Phượng mao Lân giác: chỉ lông vũ của Phượng Hoàng, sừng của Kỳ Lân là 2 thứ quí hiếm, câu này ý chỉ sự trân quý, hiếm gặp.)
“Thu gia đang tìm?”
“Tìm chứ, sao lại không tìm.” Lương Hán nói: “Đây không phải là con trai trưởng Thu gia sao? Một người lớn như thế mất tích, có thể không tìm à.”
“Sơ Tranh tiểu thư, chúng ta có cần liên lạc với Thu gia bên kia, để cho bọn họ tới nhìn xem không?”
Sơ Tranh tiểu thư có vận khí gì vậy chứ.
Tùy tiện nhặt một cái, liền nhặt được thiếu gia nhà giàu.
“Liên hệ với bọn họ làm gì.”
“... Ách.” Đương nhiên là để người ta đến xem, đây có phải là thiếu gia nhà bọn họ không.
“Ta không có ý định trả người.” Trả người là không thể nào, đời này cũng không thể.
“...”
Lương Hán và đồng bạn bên cạnh liếc nhau.
Sơ Tranh tiểu thư rất có tiềm chất làm thổ phỉ nha.
“Không xong rồi, người của quan phủ đến!”
Thổ phỉ hoảng hốt chạy vào, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Những người còn lại trong viện, cũng khẩn trương theo phản xạ có điều kiện.
“Sao quan phủ lại tới đây?”
“Không phải đến bắt chúng ta chứ?”
“Ngươi nhìn rõ không?”
“Thật đấy, chính là người của quan phủ, khí thế hung hăng, rất nhiều người.” Thổ phỉ báo tin vẻ mặt khẳng định.
Bọn thổ phỉ hoảng hốt.
“Vội cái gì.”
“Sơ Tranh tiểu thư, người của quan phủ đó!” Bọn họ là thổ phỉ.
“Các ngươi bây giờ không phải là thổ phỉ.”
“...” Nhưng như thế cũng không thay đổi được sự thật bọn họ đã từng là thổ phỉ.
Căn cứ theo luật pháp, bọn họ bị phát hiện, vẫn sẽ bị bắt.
Quan phỉ không cùng phe.
“Các ngươi được rồi, hoảng cái gì mà hoảng.” Lương Hán quát lớn một tiếng.
Sơ Tranh quá trấn định, ngược lại làm đám người này từ từ tỉnh táo lại.
...
Người của quan phủ xông thẳng tới nơi này của Sơ Tranh.
“Người bên trong mau ra đây hết.”
Lương Hán ra hiệu đám người không nên vọng động, bình tĩnh một chút.
Sơ Tranh đặt chén trà xuống, đứng dậy ra ngoài.
Quan binh dẫn đầu chưa gặp bao giờ, nhưng quan binh lần trước dẫn người đến thu lương cũng đứng trong đội ngũ, nhìn bộ dáng thì có vẻ chức vị không lớn bằng quan binh dẫn đầu lần này.
“Ngươi chính là chủ nhân của viện này?” Quan binh dẫn đầu đánh giá Sơ Tranh.
Sơ Tranh đứng trên bậc thang, thần sắc lãnh đạm: “Có việc?”
Quan binh dẫn đầu lớn giọng: “Trong nhà Trương viên ngoại bị cướp, chúng ta nhận được mật báo, là các ngươi làm.”
Trương viên ngoại...
Lão già phế đó quả nhiên rất xấu.
“Có chứng cứ không?”
Quan binh dẫn đầu lạnh a một tiếng: “Có hay không, tìm là biết. Người ở bên trong đều ra đây!”
Sơ Tranh bày biện phong phạm cao lãnh “các ngươi tùy tiện diễn, ta chỉ nhìn xem”, phân phó người đi dẫn Thu Nhai ra.
Thu Nhai vừa thấy Sơ Tranh, lập tức chạy đến bên người cô, trốn ra phía sau cô.
“Những người này đang làm gì?”
“Muốn chết.” Sơ Tranh dắt hắn ra ngoài: “Không có việc gì, đừng sợ.”
Thu Nhai cười ngây ngô với cô.
“Ta không sợ.”
Thu Nhai hiện tại là ỷ lại vào Sơ Tranh.
Vô thức tin tưởng cô.
Quan binh dẫn đầu hơi nghi ngờ, vì Sơ Tranh lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng thế này càng dễ dàng cho mình làm việc, quan binh dẫn đầu cũng không nghĩ nhiều, phất tay cho người đi vào lục soát.