Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Nương.” Giang Ngọc Ngọc gọi Dương Thúy Thúy đang ở hậu viện: “Nương mau ra đây.”
“Làm gì?” Dương Thúy Thúy tức giận: “Đang bận đây này.”
“Nương mau ra đây xem, Giang Sơ Tranh bên kia có quan binh tới.” Giang Ngọc Ngọc thúc giục.
Dương Thúy Thúy nghe xong, lập tức buông công việc trong tay xuống, chạy từ hậu viện ra: “Quan binh?”
Giang Ngọc Ngọc gật đầu, kéo Dương Thúy Thúy ra ngoài.
Hai người bám lấy khe cửa, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài viện có một số quan binh không tiến vào, lúc này đang vây quanh Sơ Tranh và nhóm thổ phỉ.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Không biết, những quan binh này đột nhiên đến.” Giang Ngọc Ngọc nói: “Con nghe những quan binh kia nói, hình như... cướp thứ gì đó.”
Dương Thúy Thúy vỗ đùi: “Khoảng thời gian này nàng đột nhiên có tiền như thế, chắc chắn là cùng những người không đứng đắn kia đi cướp bóc, hiện tại sự việc đã bại lộ.”
“Nương, không thể nào...” Giang Ngọc Ngọc có chút không tin.
“Hừ, những người bên cạnh nàng, ngươi thấy giống người tốt không?”
Ai cũng hung thần ác sát.
Cho dù ăn mặc tử tế, nhưng cảm giác đem đến cho người ta cũng không phải loại lương thiện gì.
...
“Ầm...”
Một đống vàng bạc bị ném tới trước mặt Sơ Tranh.
Quan binh đẫn đầu đi từ bên trong ra.
“Những thứ này đều là của Trương viên ngoại, phía trên có tiêu ký của Trương phủ, ngươi còn có gì để giải thích? Dẫn đi! Giao cho huyện thái gia xử trí!”
Sơ Tranh nhìn Lương Hán, Lương Hán gật đầu.
Sơ Tranh không có bất kỳ phản kháng gì, đi theo đám bọn họ, vốn định để Thu Nhai ở lại, nhưng Thu Nhai không chịu, Sơ Tranh đành phải dẫn hắn theo.
Quan binh đẫn đầu không quan tâm có thêm một người.
Bắt một người là bắt.
Bắt hai người cũng là bắt.
...
“Đại nhân, đến nha ~ “
Tri huyện đại nhân bị bịt mắt nghe thấy thanh âm kiều mị đến tận xương kia, cười đến cực hèn mọn.
“Mỹ nhân, nàng ở đâu.”
“Ở đây ~ “
“Đừng chạy.”
“Đại nhân, nô gia ở đây ~ “
Hai người đang chơi đến vui vẻ, bên ngoài đột nhiên có người hô to.
“Đại nhân, đại nhân...”
Tri huyện đại nhân không muốn để ý tới, nhưng thanh âm kia càng ngày càng gần.
Lão ta dùng một tay gỡ khăn lụa đang che mắt xuống, trước tiên nhìn mỹ nhân trong gian phòng một chút: “Mỹ nhân, nàng ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Đại nhân, nô gia chờ ngài a ~” Mỹ nhân vứt cho lão ta một cái mị nhãn.
Một cỗ lửa nóng của tri huyện đại nhân từ từ bốc lên.
Nhưng người bên ngoài gọi như gọi hồn, lão ta chỉ có thể nén lửa xông ra ngoài.
“Đại nhân, chúng ta bắt được người.”
“Bắt được người nào!” Tri huyện đại nhân túm lấy đối phương thóa mạ một phen, quấy rầy nhã hứng của lão, một chút quy củ cũng không có.
“Chính... chính là... người ngài sai chúng ta bắt... Giang Sơ Tranh a.”
Đầu óc của tri huyện đại nhân lập tức thanh tỉnh.
“Bắt được rồi?”
“Dạ, bắt được rồi.”
Tri huyện đại nhân sửa lại mũ ô sa méo xẹo, chỉnh lý dung nhan: “Thăng đường.”
Tri huyện đại nhân cho là Sơ Tranh cùng lắm cũng chỉ là nữ tử có chút tư sắc, nhưng không nghĩ tới, nữ tử này lại đẹp mắt như vậy.
Làn da của Sơ Tranh trắng hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Trắng lên che ba xấu.
Ngũ quan của nguyên chủ không tính là xấu, mặc dù không thể so sánh với những mỹ nhân đỉnh cấp, nhưng cũng dễ nhìn hơn nhiều so với người bình thường.
Tăng thêm y phục và khí chất Sơ Tranh phát ra.
Đó chính là một khí chất cực thăng hoa.
Tri huyện đại nhân nhìn đến xuất thần, người bên cạnh nhắc nhở, lão ta mới phản ứng được, đập kinh đường mộc: “Dưới công đường là người nào!”
Không phải nói chỉ có một nữ tử thôi sao, sao còn bắt cả một nam nhân về?
Thu Nhai cúi đầu, giấu cả nửa gương mặt phía sau Sơ Tranh, tri huyện đại nhân không thấy rõ hình dạng của hắn.
“Ngươi mời ta tới, còn không biết ta là ai?”
“...” Ai mời cô đến? Đây là bắt!!
Tri huyện đại nhân bị chống đối, cảm giác quyền uy bị khiêu chiến: “Làm càn! Nhìn thấy bản quan sao không quỳ!”
Sơ Tranh ngước mắt nhìn lên, cánh môi khẽ mở, từng chữ băng lãnh nện trên người tri huyện đại nhân: “Ngươi cũng xứng.”
Tri huyện đại nhân tức giận tới mức đập kinh đường mộc.
“Làm càn! Làm càn!!”
“Chống đối bản quan, đánh cho ta!!” Cái gì thương hương tiếc ngọc, không có! Hiện tại lão ta phải giáo huấn nữ tử này một chút, để cho cô biết, kết cục của việc chống đối huyện thái gia.
....
Tri huyện đại nhân trốn dưới bàn xử án, run lẩy bẩy.
Công đường, người của nha môn nằm chung một chỗ.
Không biết Sơ Tranh kéo một cái ghế từ đâu tới, để Thu Nhai ngồi xuống: “Ngoan ngoãn chờ ta, không được lộn xộn.”
Thu Nhai lập tức cất kỹ hai tay: “Không lộn xộn, chờ ngươi.”
“Sợ không?”
“Không sợ.” Thu Nhai cố gắng không nhìn người trên đất, gạt ra một nụ cười: “Ngươi ở đây, ta không sợ.”
Sơ Tranh hôn lên trán hắn một cái, đi về phía cái bàn xử án bên kia.
“Tri huyện đại nhân.”
Thanh âm lạnh băng của nữ tử vang lên.
Ở trên công đường gương sáng treo cao này, lộ ra âm trầm quỷ dị.
Giống như không phải tới từ nhân gian, mà là từ dưới đất xuất hiện.
“Tha mạng, tha mạng!!” Tri huyện đại nhân ôm đầu: “Nữ hiệp tha mạng.”
“Vừa rồi ngươi muốn đánh ta?”
“Không có không có.” Tri huyện đại nhân phủ nhận.
“Ta nghe lầm?”
“Không có không có...” Tri Huyện đại nhân giật mình thấy không đúng, vội vàng đổi giọng: “Là, là nữ hiệp nghe lầm.”
“Trương viên ngoại cho ngươi bao nhiêu tiền?”
“...” Tri huyện đại nhân ôm đầu run thành cái sàng, nhưng lão ta chần chờ không trả lời.
Ầm!
Kinh đường mộc đập trên bàn xử án, tri huyện đại nhân trốn ở phía dưới, âm thanh kia, dội thẳng vào màng nhĩ, làm màng nhĩ ù đi trong chốc lát.
“Năm... Năm trăm lượng.”
Tri huyện đại nhân không dám không đáp.
“Năm trăm lượng?”
“Vâng vâng vâng...”
“Không phải nói viên ngoại giàu nhất vùng phụ cận sao, chỉ cho ngươi năm trăm lượng?” Keo kiệt như thế.
“...” Năm trăm lượng không ít!
Đương nhiên tri huyện đại nhân không dám nói.
“Ngươi cảm thấy quan huyện như ngươi, có giá trị năm trăm lượng sao?”
“...”
Tri huyện đại nhân không quá hiểu ý của Sơ Tranh.
Nhưng rất nhanh lão ta liền hiểu.
Có người đến cách chức của lão.
Tri huyện đại nhân mới nhậm chức đi đường sinh phong, vốn cho rằng đến đây, còn có một phen ác chiến, kết quả lại trông thấy một nữ tử ngồi trên bàn xử án, tri huyện đại nhân không biết đang ở đâu, trên mặt đất nằm một đám người, ở giữa có một công tử cực kỳ đẹp đang ngồi.
Cái này...
Tình huống thế nào?
Lương Hán đi theo bên cạnh tri huyện đại nhân mới nhậm chức, hắn tiến lên thì thầm hai câu.
Tri huyện đại nhân mới nhậm chức lập tức cung kính nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhảy xuống khỏi bàn, đạp đạp: “Người ở phía dưới.”
Tri huyện đại nhân bị người lôi ra, lúc này bị dọa đến hai chân như nhũn ra, đũng quần ướt sũng, không hề có một chút năng lực phản kháng nào.
Tri huyện mới nhậm chức nhìn cái dạng này của lão ta, có chút ngoài ý muốn.
Sao lại bị dọa thành thế này?
Nhưng mà nhìn hình ảnh ở hiện trường, tri huyện mới nhậm chức lại có chút lý giải.
Ngược lại ho nhẹ một tiếng, lấy ra một phần thư nhậm chức và thư tội trạng của tri huyện đại nhân.
Tri huyện đại nhân nhận hối lộ, làm hại bách tính, tự tiện thu thuế cao, một loạt tội danh buông xuống, lúc này tri huyện đại nhân cũng không dám giải thích, bị bắt giam đợi thẩm vấn.
“Giang... Giang tiểu thư.” Tri huyện mới nhậm chức, có chút thấp thỏm kêu một tiếng.
“Trương viên ngoại hối lộ quan huyện, vu hãm dân chúng vô tội...”
“Giang tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý tốt.” Tri huyện mới nhậm chức vỗ ngực cam đoan.
Sơ Tranh thật sâu nhìn tri huyện mới nhậm chức một chút, trấn định nuốt mấy câu sau về.
“Làm cho tốt.”
“Được, được.”
Lương Hán: “...” Giao dịch dơ bẩn!