Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 763: Chương 763: Ác nữ làm ruộng (21)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trương viên ngoại đại khái là nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỗ dựa của mình rơi đài nhanh như thế, quan huyện mới nhậm chức còn không để ý đến lão, có cho nhiều tiền bạc hơn nữa cũng vô dụng.

Trương viên ngoại tức giận đến bệnh không dậy nổi.

Trước đó muốn cưới thiếp chính là để xung hỉ, bởi vì thời gian của Trương viên ngoại không nhiều, cho nên lần này sau khi Trương viên ngoại tức đến phát bệnh, thì đã là bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa.

Trương phủ loạn thành một đoàn.

Bọn thổ phỉ lần nữa đạt được kết luận, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Sơ Tranh.

Bởi vì ngươi sẽ không biết nàng sẽ bắt đầu chỉnh ngươi từ chỗ nào.

Chết như thế nào cũng không biết.

Bọn họ vẫn nên ngoan ngoãn làm thổ phỉ... Không đúng, làm hộ vệ mới tương đối tốt.

Lớn lớn bé bé trên sơn trại, vẫn chờ tiền của bọn họ nuôi đó!

Ngày hôm nay cũng phải nỗ lực làm hộ vệ.

...

Trương viên ngoại và tri huyện đại nhân rơi đài, không ai gây sự với Dương Thúy Thúy nữa.

Nhưng Dương Thúy Thúy vẫn xui xẻo như cũ.

Giang Lương Nghiệp không thể giao hợp, cả ngày say rượu không về nhà.

Ngay cả Giang Đại Sinh phát sinh chuyện lớn như vậy, Giang Lương Nghiệp cũng không có biểu thị gì.

Chân của Giang Đại Sinh rất cần tiền chữa trị, Dương Thúy Thúy không có tiền, liền không cho lão ta trị, Giang Đại Sinh cả ngày nằm trên giường, bị Dương Thúy Thúy mắng đến máu chó ngập đầu.

Giang Ngọc Ngọc cũng không khá hơn chút nào.

Trái lại Sơ Tranh bên kia, mỗi ngày người đến người đi, ăn ngon chơi vui đều đưa vào bên trong.

Cách bức tường lấp kín, nhưng mỗi ngày đều có thể ngửi thấy mùi thơm, đầu bếp sát vách thay đổi phương pháp chế biến thức ăn.

Trong làng, đại đa số người, một tháng nhiều lắm là được ăn thịt một lần, sát vách lại ngày nào cũng ăn.

Ngày nào cũng ăn coi như xong, bọn họ còn nuôi chó.

Chó cũng được ăn thịt!

Sống không bằng chó.

Tức chết người.

Đảo mắt đã bắt đầu mùa đông.

Tuyết lớn bao trùm, người trong thôn đều không đi ra ngoài, tận lực giảm bớt vận động, đảm bảo có thể chịu đựng qua mùa đông này.

“Nương, hết lương thực...” Giang Ngọc Ngọc chỉ vào túi lương rỗng tuếch, lạnh đến phát run.

Dương Thúy Thúy càng hung dữ hơn trước kia: “Hết lương thực nói với ta thì làm được gì? Ta có lương thực sao?”

Giang Ngọc Ngọc bị mắng đến không vui: “Vậy chúng ta liền chết đói thôi.”

“Ngươi cái #! *%...” Dương Thúy Thúy mắng một tiếng: “Ngươi không biết nghĩ biện pháp?”

“Con nghĩ biện pháp gì, lương thực đều bị lấy đi. Ca ca ngày nào cũng không về, nương còn chừa đồ ăn cho hắn, con thấy là nương muốn bỏ đói con.”

Giang Lương Nghiệp hiện tại cả ngày trừ ăn ra thì chính là ngủ, chuyện gì cũng không làm.

Dương Thúy Thúy còn coi gã thành bảo bối, Giang Ngọc Ngọc làm sao mà chịu đựng được.

“Ngươi con nha đầu chết tiệt này, muốn gây chuyện phải không.” Dương Thúy Thúy véo Giang Ngọc Ngọc, vừa véo vừa mắng.

“Các ngươi ồn ào cái gì?”

Giang Đại Sinh chống gậy, đứng ở cửa ra vào, bất mãn nhìn bọn họ.

“Ồn ào cái gì? Trong nhà đã sắp chết đói, ngươi nói ồn ào cái gì.” Dương Thúy Thúy lại bắt đầu quở trách Giang Đại Sinh, đem tình trạng hiện tại, quy kết hết lên người Giang Đại Sinh.

Sắc mặt Giang Đại Sinh dần dần khó coi.

“Ngươi chính là cái đồ bỏ đi, ngươi xem xem ngươi bây giờ là cái dạng gì, còn muốn lão nương tới hầu hạ ngươi Balabala...”

“Dương Thúy Thúy!” Giang Đại Sinh bộc phát, quát lớn một tiếng: “Nếu không phải tại ngươi, ta có thể biến thành thế này chắc?”

“A, Giang Đại Sinh, ngươi trách ta à” Dương Thúy Thúy chống nạnh: “Lúc ấy ngươi cũng đồng ý, hiện tại ngươi đến trách ta à?”

Giang Ngọc Ngọc nhìn cha mẹ làm ầm ĩ lên, ném đồ vật đi, rời khỏi phòng bếp.

...

Viện tử sát vách.

Lương Hán bọc lấy áo choàng, cho con chó Đại Hắc ăn, nghe thấy tiếng cãi vã sát vách, chậc một tiếng.

Sát vách ngày nào cũng ồn ào, không dứt.

Lương Hán cho chó ăn xong, bọc lấy áo choàng trở về viện tử.

“Sơ Tranh tiểu thư.”

“Trông thấy Thu Nhai không?”

“Trong sân đấy.” Lương Hán nói: “Ta gọi hắn, hắn cũng không để ý tới ta.”

Sơ Tranh đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy Thu Nhai trong sân.

Hai thổ phỉ đứng ở bên cạnh dậm chân, có lẽ là sợ hắn rời khỏi viện tử, nên canh giữ ở bên cạnh.

Thấy Sơ Tranh tới, hai người rất thức thời đi xa một chút.

Sơ Tranh đi qua: “Ngươi đang làm gì?”

Thu Nhai ngước mắt, một đôi mắt sáng lấp lánh, giòn tan mà nói: “Làm người tuyết.”

Sơ Tranh: “...”

Ăn no rửng mỡ à!

Giữa mùa đông làm người tuyết cái mama gì.

Lạnh chết thì làm sao!

“Không lạnh?” Sơ Tranh nhìn hai tay hắn lạnh đến đỏ cả lên.

“Không lạnh.” Thu Nhai lắc đầu, hắn giơ tay kéo Sơ Tranh, nhẹ nhàng lắc: “Chúng ta làm người tuyết có được không?”

Tay kia lạnh như khối băng.

Bị hắn kéo, hàn khí chui thẳng vào trong xương.

“Không được.” Sơ Tranh kéo hắn lên, dùng áo choàng bọc kín người hắn: “Về phòng đi.”

Thu Nhai viết rõ mấy chữ không vui lên mặt: “Ta không.”

“...”

Là ta đối với hắn quá tốt, dẫn đến hiện tại hắn cũng dám cự tuyệt mình rồi?

Vật nhỏ ghê gớm nha!

“Không nghe lời?”

Thu Nhai có ấn tượng thật sâu với cái từ này, hắn ủy khuất nhấp môi dưới, trong con ngươi nháy mắt có sương mù tràn ngập, hắn cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Nghe lời, ta nghe lời.”

“Về phòng.”

Thu Nhai không dám phản bác nữa.

Trở lại phòng, Sơ Tranh để cho hắn đi sưởi ấm trước, còn mình đi ra ngoài gọi Lương Hán ra ngoài sân chồng cái người tuyết.

Lương Hán: “...”

Thổ phỉ mà chồng người tuyết cái gì hả!!!

Một nén hương sau.

“Lương ca, người tuyết chồng thế nào?”

“Ta làm sao biết!”

Lương Hán chống nạnh, nhìn tuyết, hết đường xoay sở.

Cướp bóc còn dễ hơn chồng người tuyết.

“Đi, đi vào trong thôn tìm mấy đứa bé tới.” Lương Hán đột nhiên có chủ ý.

Bọn thổ phỉ dồn dập tỏa sáng hai mắt.

Đám người lập tức giải tán, đi vào trong thôn bắt mấy đứa trẻ.

Đám trẻ bị dọa đến run lẩy bẩy, người lớn từng nói với chúng, phải cách nơi này thật xa, không nghĩ tới, chúng lại bị bắt tới nơi này... Thật đáng sợ.

“Oa...”

“Khóc cái gì mà khóc!”

Bọn thổ phỉ sợ quấy rầy đến Sơ Tranh, hung thần ác sát uy hiếp.

Nhưng mà không có tác dụng gì, đám trẻ con có xu thế càng khóc càng lớn tiếng...

Một đám thổ phỉ có chút luống cuống tay chân.

“Đừng sợ, các ngươi chỉ cần giúp chúng ta một chuyện, những thứ này chính là của các ngươi.” Lương Hán cầm gà quay vịt nướng, dụ dỗ mấy đứa trẻ này.

Bị mùi thơm của gà quay vịt nướng hấp dẫn, tiếng khóc ngừng lại, dồn dập mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn bọn họ.

Lương Hán suỵt một tiếng.

“Các ngươi chồng một người tuyết trong sân, chỗ này đều là của các ngươi.”

“... Thật, thật sao?”

“Đương nhiên, ta lừa các ngươi làm gì.”

Lương Hán nhếch miệng cười.

Nhưng bộ dáng hung thần ác sát kia của Lương Hán, khi cười lên, càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng, mấy đứa bé bị dọa đến lui về phía sau.

Lương Hán tằng hắng một cái: “Làm việc đi.”

Đứa bé trong thôn không có đồ chơi gì.

Khi tuyết rơi, đồ chơi duy nhất chính là làm người tuyết.

Mấy đứa bé phân công hợp tác, rất nhanh liền chồng xong người tuyết.

Mấy tên thổ phỉ ngồi xổm bên cạnh nhìn, cố gắng học tập cách làm người tuyết, lỡ như sáng mai Sơ Tranh tiểu thư còn muốn bọn họ làm người tuyết nữa thì làm sao bây giờ.

Thứ đồ chơi này nhìn có vẻ rất đơn giản nha.

Chính là lăn mấy quả cầu rồi chồng lên nhau là được!

Lương Hán phân phát gà quay vịt nướng cho mấy đứa bé: “Được rồi, về đi.”

Mấy đứa bé lui về phía sau, đáy mắt còn lưu lại sự sợ hãi. Thấy Lương Hán và mấy thổ phỉ đều mải xem người tuyết, mấy đứa bé liếc nhau, nhanh chân chạy đi.

Chạy ra cực xa ngôi nhà kia, mấy đứa bé mới dừng lại.

Ai trong chúng nó cũng được chia gà quay vịt nướng, đây quả thực còn không chân thực hơn cả nằm mơ.

Chúng nó đưa đồ về, người lớn cũng cảm thấy không chân thực, nhưng đồ quả thật ở ngay trước mặt bọn họ, không thể không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.