Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thu Nhai ôm thành một cục, dáng vẻ tội nghiệp.
Sơ Tranh sờ tay của hắn, ấm áp hơn không ít: “Muốn xem người tuyết không?”
Con ngươi Thu Nhai sáng lên, cười vui vẻ như trẻ con: “Có thể... Có thể chứ?”
“Hai điều kiện.”
Thu Nhai không đợi Sơ Tranh nói, trực tiếp bò lên hôn cô.
Sơ Tranh: “...”
Thu Nhai trông mong nhìn cô, nếu như phía sau có cái đuôi, thì có lẽ lúc này đang vui mừng vẫy vẫy.
Cô ôm lấy hắn, xoa xoa đầu hắn: “Vậy ta nói điều kiện thứ hai.”
Thu Nhai gật đầu như giã tỏi.
“Sưởi ấm thân thể, chúng ta liền ra ngoài xem người tuyết.”
Thu Nhai lập tức nhích lại gần lò sưởi một chút, ngoan ngoãn sưởi ấm.
Chỉ qua một lát, hắn liền giơ tay lên: “Xong chưa?”
“Chưa.”
“Ồ.” Thu Nhai quay lại tiếp tục.
...
“Xong chưa?”
“Chưa.”
...
“Có thể không?”
“Không.”
...
Tần suất Thu Nhai hỏi, đại khái chỉ tầm không đến ba mươi giây một lần.
Sơ Tranh rất không vui.
Người tuyết có gì đáng xem.
Hắn cứ chờ mong như vậy sao?!
Ta không đẹp hay là thế nào?!
Người bên ngoài chưa chồng xong, ta làm sao cho ngươi xem được!
Nói chút đạo lý đê!
“Xong chưa?” Biểu cảm của Thu Nhai có chút ủy khuất: “Ta ấm áp, ngươi sờ sờ.”
Sơ Tranh bắt lấy tay hắn: “Đi thôi.”
Thu Nhai lập tức nở nụ cười xán lạn.
Thu Nhai muốn chạy, bị Sơ Tranh túm lại, ôm lấy eo hắn: “Không cho phép chạy.”
“Ừ.” Ánh mắt Thu Nhai căn bản không nhìn Sơ Tranh, nhìn chằm chằm cửa phòng, hận không thể lập tức bay ra ngoài.
Sơ Tranh đau đầu.
Đứa trẻ to xác thật khó mang.
Sơ Tranh bọc kín áo choàng cho hắn, không cho phép hắn rút tay ra, rồi mới dẫn hắn ra ngoài.
Trong viện, một người tuyết cao lớn đứng ở đó, không biết là ai lấy nhánh cây và cà rốt trang trí cho người tuyết, nhìn xa xa, còn giống như thật vậy.
Mấy tên thổ phỉ đang ở bên cạnh chồng cái thứ hai, thân thể cũng đã làm xong.
Toàn thân Thu Nhai đều viết to mấy chữ “ta cũng muốn chơi”, bị Sơ Tranh ép đến sít sao, không thể động đậy, chỉ có thể trông mong nhìn.
“Sơ Tranh tiểu thư, không lạnh, ngài có muốn tới chơi không?” Lương Hán ở bên cạnh hô.
“...” Không muốn.
Ta không cần mặt mũi sao?
“Thật sự không lạnh.” Thổ phỉ bên cạnh cho là Sơ Tranh sợ lạnh: “Hiện tại ta nóng muốn chết.”
Làm người tuyết cũng là việc tốn thể lực.
Sơ Tranh không phải sợ mình lạnh, cô sợ Thu Nhai lạnh.
“Ta...” Thu Nhai túm túm Sơ Tranh: “Ta cũng muốn chơi.”
Bộ dáng kia của Thu Nhai, thật sự làm cho không ai có thể cự tuyệt hắn được.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, Thu Nhai suy nghĩ một chút, lại gần hôn hôn cô, thổ phỉ bên cạnh ồn ào một trận.
Dường như Thu Nhai bị hù đến, trên mặt nhiễm lên màu đỏ ửng, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Sơ Tranh buông tay hắn ra, Thu Nhai nhìn thấy ngón tay cô vòng vòng trên cổ tay hắn, sau đó liền buông hắn ra: “Đi đi.”
Thu Nhai kéo cô: “Ngươi đi với ta có được không?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không đi liền trở về phòng.”
Thu Nhai lập tức buông cô ra, nhảy cẫng chạy về phía người tuyết bên kia.
Sơ Tranh: “...”
Tức chết ta rồi!
Sơ Tranh quay người đi vào nhà.
Cô đứng ở cửa ra vào, nhìn người bên ngoài, đầu ngón tay cào tới cào lui trên khung cửa.
Không phải chỉ là làm người tuyết thôi sao.
Có gì hay mà chơi!
Ngây thơ!
Sơ Tranh nhỏ bé không thể nhận ra hừ một tiếng, không quan tâm bên ngoài nữa.
...
Gần đến cuối năm, mọi nhà đều chuẩn bị ăn tết, trong làng cũng nhiều thêm một chút sắc thái vui mừng.
Từ khi bọn trẻ biết, có thể nhận được đồ ăn ngon từ chỗ Sơ Tranh, thì những đứa bé này thường xuyên đi dạo bên ngoài viện.
Nhưng mà không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Dù sao hiện tại thổ phỉ đã học được cách làm người tuyết.
Tập tục trong thôn đặc biệt nhiều, Sơ Tranh nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài, có chút bực bội vùi đầu vào trong chăn.
Mười phút sau, Sơ Tranh xoay người, mở cửa ra ngoài.
“Lương Hán.”
“Sơ Tranh tiểu thư.” Lương Hán gặm bánh bao đi tới: “Ngài dậy rồi à?”
“Chuẩn bị vào trấn.”
Lương Hán: “??”
Ngày tuyết rơi nặng hạt vào trấn làm gì?
Chỗ này của bọn họ có thiếu gì đâu!
Đương nhiên Sơ Tranh là cố chủ, bọn họ chỉ có thể phục tùng.
...
Ba mươi tết.
Trên không trung của thôn đột nhiên có pháo hoa nở rộ, chiếu sáng cả thôn xóm.
Thôn dân dồn dập chạy đến, tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Ai thả?”
“Còn có thể là ai, Giang Sơ Tranh chứ ai.” Có người nói.
“...”
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, không ít thôn dân đại khái đều là lần đầu tiên được quan sát pháo hoa ở khoảng cách gần như thế.
Trẻ con trong thôn vui mừng chạy nhảy, tiếng cười vui bao phủ trong âm thanh của pháo hoa.
Thu Nhai ôm mặt ngồi dưới mái hiên, pháo hoa không ngừng nở rộ trong đáy mắt trong trẻo thuần triệt của hắn.
Sơ Tranh cầm áo choàng phủ thêm cho hắn: “Xem xong thì vào nhà.”
Thu Nhai giơ tay giữ chặt cô.
Hắn ngửa đầu: “Ngươi không xem cùng ta sao?”
“Không có gì đẹp.” Nhìn tới nhìn lui chỉ có như vậy, lạnh muốn chết, ta mới không muốn.
Thu Nhai vểnh khóe miệng lên: “Nhưng ta muốn cùng ngươi xem.”
Sơ Tranh: “...”
Không phải ngươi muốn là được.
“Đừng khóc.” Sơ Tranh ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Xem.”
Thu Nhai lập tức dựa vào người Sơ Tranh, tự tìm một vị trí dễ chịu.
Sơ Tranh: “...”
Thật đúng là xem mình như trẻ con!
Sơ Tranh mua hết toàn bộ pháo hoa trên thị trấn về, cho dù phóng nhiều chỗ cùng lúc, thì thời gian cũng rất dài.
“Ngươi có ghét bỏ vì ta ngốc không?”
Thanh âm của Thu Nhai bị âm thanh pháo hoa che lấp, có chút mơ hồ.
Sơ Tranh không nghe rõ.
“Cái gì?”
Thu Nhai nhấp môi dưới, tiến đến bên tai Sơ Tranh: “Ngươi có ghét bỏ vì ta ngốc không?”
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua quét hắn một chút, không trả lời thẳng: “Ngươi nghe lời là tốt rồi.”
Thu Nhai suy tư một chút: “Ta nghe lời ngươi sẽ không ghét bỏ ta sao?”
Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm nhìn lên pháo hoa rực rỡ trên bầu trời: “Ừ.”
“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngươi đừng ghét bỏ ta.” Thu Nhai cam đoan.
Sơ Tranh ừ một tiếng.
Hắn yên tĩnh một lát, lại lo lắng bất an hỏi: “Ngươi sẽ đuổi ta đi sao?”
Sơ Tranh nắm tay Thu Nhai thật chặt: “Sẽ không. Ai nói gì với ngươi?”
Thu Nhai vội vàng lắc đầu: “Không có, ta chỉ sợ hãi. Ta biết... Ta không bình thường, ta cái gì cũng không biết, còn luôn đem đến phiền phức cho ngươi, ta sợ ngươi không thích ta.”
“Không thể nào, đừng nghĩ lung tung.” Biết làm phiền mà ngươi còn dám tìm đường chết với ta! Mỗi ngày không thể ngoan ngoãn ở yên đó được sao!
Sơ Tranh sờ tóc Thu Nhai hai cái, bình phục lại táo bạo dưới đáy lòng.
Thu Nhai hỏi tới hỏi lui, nhận được đáp án khẳng định, vui vẻ, cả người đều trở nên nhẹ nhàng.
Pháo hoa kết thúc, Sơ Tranh kéo Thu Nhai vào nhà ngủ.
Thu Nhai vẫn còn hưng phấn, không hề buồn ngủ chút nào.
Sơ Tranh vất vả lắm mới dỗ hắn lên giường được, nhưng Thu Nhai nhích tới nhích lui, Sơ Tranh hận không thể đạp hắn xuống dưới.
Sơ Tranh không ngừng mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần thẻ người tốt.
“Thu Nhai.”
Thu Nhai mở to mắt, chủ động nhích về phía Sơ Tranh.
“Ta dạy cho ngươi một chút chuyện khác.” Sơ Tranh thấp giọng nói: “Muốn học không?”
Thu Nhai suy nghĩ, gật đầu: “Muốn.”
“Nhắm mắt lại, ta không gọi ngươi, không được phép mở ra “
Thu Nhai nghe lời nhắm mắt.
Trước mắt triệt để lâm vào bóng tối, Thu Nhai theo bản năng nắm chặt Sơ Tranh.