Edit: Sa Nhi
=============
Phiền phức là một, thứ hai là trên quy tắc có viết rất rõ ràng, nếu như châm chước cho một người, vậy người thứ hai, người thứ ba thì sao?
Cho nên trên quy tắc viết như thế nào, thì cứ phát thưởng thế ấy.
Dù sao cũng là phần thưởng tự dưng mà có, cho dù không thể chuyển thành tiền mặt thì cũng là một thu nhập rất lớn, thế là Sơ Tranh lại thu được một ít thẻ cảm tạ...
-
Một tháng sau.
Sách của An Tịch cũng lần lượt được đưa đến tận tay các fans.
Chưa gì đã có hashtag về việc có người cũng học An Tịch chụp lại trang sách kia, viết tên nhau lên rồi chụp ảnh.
Không muốn để lộ tên thật thì viết nickname.
Mới đầu còn chỉ là một cách để rải cẩu lương bình thường.
Về sau có thể là đám cẩu độc thân cảm thấy cái bọn có đối tượng này quá chướng mắt, bèn bắt đầu viết đủ rồi chụp đủ mọi loại tên tuổi.
Cái gì mà Tiểu Hồng à, Tiểu Minh à... Chó cưng à, Gậy cứng à...
Tóm lại chỉ có bạn không thể nghĩ ra, chứ không có gì mà bọn họ không viết ra được.
Cái hashtag #Em là bí mật nhỏ của tôi # cũng đột nhiên thành hot trend.
Nhà xuất bản bên kia liên hệ An Tịch, hỏi hắn có muốn mở bán có ký tặng hay không.
An Tịch vẫn cự tuyệt như cũ.
"Sao lại không đi?" Sơ Tranh thấy hơi lạ hỏi hắn.
An Tịch cười cười: "Anh là của em mà, sao có thể cho người khác nhìn được."
Người bình thường nghe thấy một câu như vậy, đại khái đã sớm thẹn thùng không thôi, Sơ Tranh lại chỉ bình tĩnh bình luận một câu: "Anh còn rất có tự hiểu mình đấy."
Thẻ người tốt nên có Giác Ngộ như thế chứ.
Cái này mới không uổng công yêu thương anh.
Chỉ cần anh ngoan, mua cho anh thêm mấy con phố cũng không thành vấn đề!
An Tịch nhỏ giọng thì thầm: "Đương nhiên phải có rồi, bằng không thì em sẽ không thích anh mất."
An Tịch bên này vừa cự tuyệt, nhà xuất bản bên kia lại tìm đến Sơ Tranh.
Sơ Tranh tôn trọng ý muốn của An Tịch, hắn muốn đến thì đến, không muốn đi cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Việc về mở ký bán vừa qua đời không bao lâu, nhà xuất bản lại tới hỏi về vấn đề bản quyền.
Có người muốn mua nguyên tác quyển sách kia của An Tịch chuyển thể thành bản điện ảnh phim truyền hình, Sơ Tranh hỏi An Tịch, An Tịch nói có thể, thế là cô liền giao cho người đi xử lý.
Cô làm người bán?
Bán cái gì mà bán, nhẽ cô không thể tự mua sao?
Sơ Tranh không chỉ mua, cô còn đầu tư nguyên đài truyền hình để quay bộ phim này.
An Tịch được mời làm biên kịch, hắn còn chưa từng làm nghề này, ban đầu cũng có chút gập ghềnh, còn tưởng đội kịch bản bên kia sẽ oán giận thế nào, kết quả, bên kia lại chẳng có phản ứng nào.
Dù sao công việc này An Tịch cũng làm lần đầu tiên, Sơ Tranh ở một bên khác mời được một biên kịch có thâm niên.
Sơ Tranh tới xem thử, An Tịch đang cùng vị biên kịch kia thảo luận, nhìn có vẻ khá mệt mỏi.
Sơ Tranh ở bên ngoài chờ họ thảo luận, sau khi vị biên kịch kia rời đi, cô mới đẩy cửa ra đi vào.
An Tịch nằm sấp trên mặt bàn, vừa trông thấy cô, con ngươi đã sáng bừng lên, hắn ngồi thẳng thân thể lại: "Bảo Bảo."
Sơ Tranh: "Mệt lắm à?"
An Tịch hít vào thật sâu, lại từ từ thở ra, tóc mái trên trán theo động tác của hắn mà bay bay: "Không phải... Chỉ là lại phát hiện việc này thật khó quá, hoàn toàn không giống với việc viết sách của anh."
Sơ Tranh vuốt mấy sợi tóc lộn xộn: "Không thích thì không làm nữa."
"Không, anh phải làm." An Tịch không chú ý đến động tác của Sơ Tranh, trong lòng đều tràn đầy ý nghĩ phải làm cho bằng được: "Anh rất thích công việc hiện giờ."
"Không viết sách nữa sao?"
"Có chứ." An Tịch hơi nghiêng đầu: "Anh đều thích."
"Sao anh thích nhiều thứ vậy?" Thích cô nhiều hơn hay thích làm việc nhiều hơn hả! Anh nói mau!
An Tịch ngẩng đầu nhìn vào Sơ Tranh, biểu tình nghiêm túc: "Nhưng anh chỉ yêu em." Thứ mình thích có thể rất nhiều, nhưng tình yêu là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay thế được.
Yêu...
Sơ Tranh ánh mắt như có gì đó lóe lên.
Sơ Tranh nhẹ vỗ đầu hắn, coi như không có gì làm lơ câu nói kia: "Thu dọn đi, em dẫn anh đi ăn."
"Ừ." An Tịch cũng không có gì để thu dọn, nơi này chỉ có một mình hắn dùng, đi ra ngoài chỉ cần khóa lại là được rồi.
Không phải lần đầu tiên Sơ Tranh đến đây nên cũng có khá nhiều người đều biết cô, cũng biết cô là bạn gái An Tịch, theo lý thuyết mà nói thì cô không thể cứ tùy tiện xuất nhập như thế, nhưng phía đoàn làm phim bên kia đã không quản, những người khác tự nhiên cũng không có gì để nói.
An Tịch đang ăn cơm cùng Sơ Tranh thì nhận được điện thoại của đạo diễn, nói có một vài chỗ chưa ổn lắm, nói hắn về để bàn bạc lại một chút.
An Tịch cơm cũng chưa ăn xong đã lại muốn vội vàng trở về, Sơ Tranh bèn bảo An Tịch đưa điện thoại cho cô.
An Tịch cũng hơi ngơ ngác, không biết sao Sơ Tranh lại muốn nói chuyện với đạo diễn nữa.
Hơn nữa, đạo diễn mà sẽ nghe cô nói sao?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, An Tịch vẫn đưa điện thoại di động đưa cho Sơ Tranh.
"Tôi mời toàn đoàn làm phim ăn cơm." Sơ Tranh báo lại một địa chỉ, cũng mặc kệ bên kia có phản ứng gì, trực tiếp cúp điện thoại.
An Tịch: "....."
Đạo diễn đúng là chẳng có lời nào để nói, bởi vì còn chẳng kịp nói nữa là.
-
Sơ Tranh là kim chủ, cô đã không sợ đốt tiền thì đạo diễn sợ cái gì, bèn dẫn người hấp tấp chạy tới.
Đạo diễn dẫn theo hai người tới, cùng Sơ Tranh hàn huyên đôi câu.
Sự ngơ ngác của An Tịch lại càng thêm sâu sắc, sao... bạn gái nhà hắn cùng vị đạo diễn này lại có vẻ quen nhau thế?
Sơ Tranh không nói với An Tịch những việc này, cho nên hắn căn bản không biết đoàn làm phim này do ai đầu tư.
Hiện giờ lại thấy cái thái độ này của đạo diễn, đáy lòng An Tịch đã ẩn ẩn có suy đoán.
Đạo diễn nhanh chóng rời đi, Sơ Tranh vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt của An Tịch.
"Nhìn em làm gì?" Nhìn ta có thể no bụng sao?!
Bằng vào đối thoại vừa nãy của đạo diễn với Sơ Tranh, còn có cái thái độ kia của đạo diễn, đại khái An Tịch cũng có thể đoán ra cô hẳn là nhà đầu tư.
Dựa theo kịch bản thông thường thì...
An Tịch thận trọng hỏi: "Bảo Bảo, em đây là... là bao nuôi anh sao?"
"Không phải." Sơ Tranh không thèm để ý, vừa bóc tôm cho hắn vừa nói: "Đây là đang nâng anh."
An Tịch: "....."
Vành tai An Tịch đã hơi phiếm hồng, hắn không nói gì thêm, chỉ biết cúi đầu ăn ngoan ngoãn.
Sơ Tranh cho cái gì hắn liền ăn cái đó.
Cơm nước xong xuôi, Sơ Tranh cùng An Tịch ở bên nhau thêm một lát rồi cô mới hắn về đoàn làm phim.
"Tối em tới đón anh không?" An Tịch kéo Sơ Tranh lại hỏi.
"Không phải đã sắp xếp trợ lý cho anh rồi sao."
"Nhưng anh muốn em đón cơ." An Tịch chớp chớp mắt, trong con ngươi như lóe lên tia sáng nhàn nhạt: "Có được không?"
Sơ Tranh: "....."
Nhưng cô muốn về nằm liệt giường cơ.
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Biết rồi."
Phải cung phụng vị tổ tông này.
-
Phim truyền hình được phát sóng vào kỳ nghỉ hè năm sau.
Bởi vì có An Tịch đảm nhiệm khâu biên kịch, nên về phần kịch bản hầu như không có thay đổi gì quá lớn, mà cuốn sách kia của An Tịch cũng rất thích hợp để chuyển thể, cho nên dù là đám fan nguyên tác, cũng gần như không bới được lỗi gì trên kịch bản.
Có điều chỉ có kỹ thuật diễn của hai diễn viên, đại khái là vì hình tượng không phù hợp với trong nguyên tác, kỹ thuật diễn cũng không phải quá tốt, nên bị trở thành tâm điểm bị chỉ trích.
Nhưng tổng thể mà nói, bộ phim này chắc chắn là bộ hot nhất kỳ nghỉ hè năm đó.
Thanh danh của An Tịch nổi lên, lập tức có người đến muốn mua bản quyền một bộ khác của hắn.
Thậm chí có người còn hẹn trước với hắn cả bộ sách tiếp theo.
An Tịch hiện tại đều rất bận rộn, đến cả Sơ Tranh muốn gặp hắn cũng hơi khó —— đương nhiên Sơ Tranh cũng chẳng để ý lắm.
Cô không có việc gì thì tìm Vu Hàm quét thẻ, rồi còn phá sản mua đồ nữa.
Nhàm chán lắm mới đi tìm An Tịch.
Hôm nay, Sơ Tranh vào tìm đồ trong thư phòng của An Tịch, lại trông thấy An Tịch trong quyển « Tôi có một bí mật nho nhỏ » có kẹp một tấm đánh dấu sách ở bên trong.
Sơ Tranh trước đó còn chưa thấy bản sách này, cô bèn tiện tay rút ra.
Kẹp sách được thiết kế hình hoa linh lan tương đồng với bìa sách, phía trên có một câu.
—— Tôi chỉ gặp được một lần.
Sơ Tranh nhíu mày, lật lại trang giấy vừa để kẹp sách này.
—— Cả đời này, bạn có thể gặp được bao nhiêu may mắn.
—— Tôi chỉ gặp được một lần.
=============
#sha:
Chính văn hoàn rồi…
G9 các tỉu bín thái <3
01:19 - 08/01/2020