Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1606: Chương 1606: Phiên ngoại Trì Sơ Tranh (39)




Editor: Yuuri: Yuuri_Yy

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Tranh Tranh, cậu làm gì thế?”

“Nhanh lên.”

Một nữ sinh mặc đồng phục đứng ở đằng xa vẫy tay về phía bên này, Trì Sơ Tranh nhìn về một bên khác, bên kia có mấy nam sinh đứng chung một chỗ, rực rỡ tỏa sáng, rất đáng chú ý.

Trì Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhanh chóng chạy về phía bạn của mình.

“Tớ nói này Tranh Tranh, cậu nhìn ai vậy?” Nữ sinh mặc áo khoác ôm cách tay Trì Sơ Tranh, tò mò nhìn về phía mấy nam sinh kia.

“Không có ai.”

“Nhìn Tạ Nam à? Nam thần nha, nhưng tớ nghe nói hình như cậu ta đã có người mình thích rồi, Tranh Tranh, nếu cậu muốn theo đuổi cậu ta, thì phải hao chút tâm tư đấy.”

Một đám nữ sinh đồng thời ồ lên.

Trì Sơ Tranh cười mắng: “Ai thích cậu ta, các cậu đừng nói lung tung.”

“Ha ha ha, nhìn cậu như vậy, còn không phải thích cậu ta à?”

“Không sao, cậu ta có rất nhiều người thích, sợ cái gì.”

“Đúng, ngay cả hoa khôi trường không phải trước đó cũng tỏ tình với Tạ Nam sao?”

Trì Sơ Tranh nhìn về phía bên kia một chút, người cô nhìn không phải là chàng trai được vây quanh, rực rỡ tỏa nắng kia.

Mà là thiếu niên đằng sau đám người kia, lẻ loi trơ trọi ngồi ở trên bậc thang.

Trì Sơ Tranh không tiếp tục đề tài này, kéo cặp sách: “Đi đâu đây?”

“Ngày mai là Quốc Khánh rồi, tối nay chúng ta ra ngoài chơi đi.”

-

Lúc Trì Sơ Tranh học cấp 3, ông Trì và mẹ của cô vẫn chưa tan vỡ, Vạn Doanh cũng chưa xuất hiện.

Cho nên lúc này, Trì Sơ Tranh vẫn là một phú nhị đại khiến cho người ta ghen tị.

Bảy ngày Quốc Khánh, cô không về nhà mấy ngày, mà vẫn luôn ở bên ngoài chơi.

Tối hôm đó, Trì Sơ Tranh được bạn thân gọi đến một phòng trà.

Loại nơi này tương đối yên tĩnh lại có phong cách, Trì Sơ Tranh không phải rất thích, ở tuổi này của cô, chỉ thích loại nơi ồn ào có thể nhảy disco kia thôi.

Nhưng bạn thân lôi kéo cô, thần thần bí bí nói: “Tớ thăm dò được hôm nay Tạ Nam sẽ tới đây, Tranh Tranh, xem xem chị em có tốt với cậu không?”

Trì Sơ Tranh: “...”

Trì Sơ Tranh không tiện từ chối bạn thân, chỉ có thể đi theo vào.

Quả nhiên Tạ Nam cũng tới, không biết bạn thân bên cạnh nói với người bên Tạ Nam kia cái gì, mà một đám người rất nhanh hợp lại cùng nhau.

Trì Sơ Tranh bị đẩy tới bên cạnh Tạ Nam, tất cả mọi người cười đến mập mờ.

Trì Sơ Tranh: “...”

Cô thật sự không thích cậu ta!!

Từ trước đến nay Tạ Nam đều từ chối nữ sinh đến gần, vậy mà lúc này mọi người ồn ào, lại không hề từ chối, ngược lại tri kỷ hỏi thăm cô.

Trì Sơ Tranh có chút phiền, kiếm cớ rời đi.

Cô chuẩn bị chuồn đi từ phía sau, kết quả trên lối đi ở phía sau va phải một người, đồ vật trong tay người kia cũng ào ào đổ đầy đất.

“Xin lỗi, xin lỗi...”

Thiếu niên âm sắc êm tai, bởi vì đụng vào người khác, nên mang theo vài phần hoảng hốt.

Hắn cúi đầu, hoàn toàn không thấy rõ mặt.

Nhưng Trì Sơ Tranh biết hắn là ai...

“Cậu bị làm sao thế hả.” Bên cạnh có người tới, nhìn thấy đồ rơi vỡ đầy đất, lập tức giận tái mặt: “Cậu đụng vào khách còn làm bể nhiều đồ như thế...”

“Không sao, tính cho tôi đi.” Trì Sơ Tranh nhanh chóng lấy ví tiền ra: “Bao nhiêu?”

Người kia đại khái không nghĩ tới cô gái này dễ nói chuyện như vậy, cũng không tiện đòi tiền: “Là nhân viên phục vụ của chúng tôi đụng vào ngài, sao có thể để ngài đền tiền được, không nên...”

Trì Sơ Tranh trực tiếp rút ra một ít tiền, đặt trên bàn bên cạnh: “Đừng làm khó dễ anh ấy.”

Ném ra câu nói này, Trì Sơ Tranh nhanh chóng rời đi.

Tận đến khi ra ngoài, Trì Sơ Tranh chống vào bức tường bên cạnh thở, nhịp tim dưới bàn tay, đang đập thình thịch không ngừng.

Trì Sơ Tranh không tiếp tục trở về, mà ngồi ở phía sau hồi lâu, mãi đến khi bên kia tan cuộc, bạn bè gọi điện thoại cho cô, cô mới nói mình về trước rồi.

Đêm hôm đó cô đợi rất lâu mới đợi được thiếu niên kia ra, hắn vội vã rời đi, cũng không chú ý tới cô đi theo phía sau.

Sau đó...

Vào lúc hắn gần về đến nhà, thiếu niên kia bị người chặn lại.

Đúng vậy, cô biết nhà hắn ở đâu, bởi vì đây không phải lần đầu tiên cô theo dõi hắn.

Khoảng cách hơi xa, cô không nghe rõ những người kia nói gì với thiếu niên, chỉ nhìn thấy bọn họ xô đẩy thiếu niên, còn có người động thủ.

Trì Sơ Tranh bật tiếng còi cảnh sát trong điện thoại ra, mở lớn nhất.

Quả nhiên người bên kia bị dọa cho giật mình, vội vàng chạy mất.

Trì Sơ Tranh núp trong bóng tối, không ra ngoài.

Cô nhìn thiếu niên kia đứng bất động, đồ vật trong túi sách rơi đầy đất, hắn chậm chạp ngồi xổm xuống, ôm cánh tay.

Thiếu niên kia ngồi xổm bao lâu, Trì Sơ Tranh núp trong bóng tối nhìn bấy lâu.

Mãi đến khi thiếu niên kia trở lại chỗ ở, Trì Sơ Tranh mới chạy nhanh như làn khói.

Nhưng cô rất nhanh lại trở về, đặt đồ mua được ở trước cửa nhà thiếu niên, cũng không gõ cửa, đứng một lúc rồi rời đi.

-

“Bạn học Trì.”

Tạ Nam ngăn Trì Sơ Tranh ở trên đường đi tới nhà ăn.

Nam thần trường học rực rỡ tỏa nắng, và thiên kim nhà giàu xinh đẹp như hoa, đứng chung một chỗ chính là một phong cảnh tuyệt đẹp.

“Có chuyện gì không?”

Tạ Nam cười: “Trước đó cậu đi trước, là có chuyện gì phải không?”

“Ừ.” Trì Sơ Tranh nói: “Có chút việc.”

Tạ Nam chủ động mời cô: “Hôm đó cậu đi gấp quá, chờ cuối tuần rảnh rỗi, tôi mời cậu đi chơi nhé?”

Trì Sơ Tranh từ chối lời mời của Tạ Nam.

Lúc tan học lập tức bị mấy đồng bạn ép vào góc thẩm vấn.

“Tớ thật sự không thích cậu ta.” Trì Sơ Tranh bất đắc dĩ: “Các cậu bỏ qua cho tớ đi.”

“Vậy cậu thích ai?”

“...”

Trì Sơ Tranh là phú nhị đại, vào trường học lập tức được người ta nâng niu.

Bình thường người theo đuổi cô không ít, nhưng mà vị thiên kim này cho tới bây giờ không hề yêu đương với ai cả.

Mọi người cũng đều nghĩ một nhân vật phong vân như Tạ Nam, đại khái mới có thể lọt vào mắt của cô.

Nhưng Trì Sơ Tranh đối với Tạ Nam không có chút cảm giác nào.

Thiếu niên tên An Tịch kia... Cho tới bây giờ không có cảm giác tồn tại gì, thậm chí không có nhiều người thấy rõ tướng mạo của hắn.

Nhưng Trì Sơ Tranh biết, thiếu niên kia thật sự rất đẹp, Tạ Nam tính là gì chứ.

“Không có ai.” Trì Sơ Tranh cầu xin tha thứ: “Ai tớ cũng không thích, các cậu mau tha cho tớ đi.”

“Cậu thật sự không thích Tạ Nam à?”

Trì Sơ Tranh lắc đầu: “Nếu tớ thích cậu, tớ sẽ bị thiên lôi đánh!”

Ầm ầm ——

Mưa lớn như hạt đậu ào ào đổ xuống, bên tai trong nháy mắt tràn ngập âm thanh lốp bốp.

Ánh mắt mọi người sâu kín nhìn về phía cô.

“Khụ khụ khụ... Trùng hợp trùng hợp.” Trì Sơ Tranh nhanh chóng tránh khỏi bọn họ, rút từ trong hộc bàn ra một chiếc dù che mưa: “Tớ còn có việc, đi trước đây!”

An Tịch lớn hơn cô một khóa, dãy phòng học không giống nhau.

Cô một đường chạy đến dãy phòng học của An Tịch, lúc này học sinh đều đã về gần hết.

Trì Sơ Tranh lên lầu, nhìn thấy An Tịch trong phòng học.

Một mình hắn ngồi ở chỗ đó, nhìn mưa to ngoài cửa sổ.

Trì Sơ Tranh gõ cửa, sau đó ném dù vào, không đợi thiếu niên kia xoay đầu lại, đã quay đầu chạy mất.

-

Hôm sau.

Trì Sơ Tranh bước vào cổng trường, lập tức bị bạn thân giữ lại.

“Ôi, Tranh Tranh, cậu có nghe nói gì không.”

“Cái gì?” Cô vừa tới, nghe nói cái gì?

“Lớp mười hai có một học sinh, nghe nói là con riêng đó.” Bạn thân tràn đầy phấn khởi nói: “Vừa rồi có người đến gây chuyện, chỉ vào người kia mắng, rất kích thích.”

Trì Sơ Tranh không có hứng thú với mấy chuyện này, bạn thân nói cô chỉ nghe cho xong, không để trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.