Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Trì ca, anh ở đâu rồi?” Du Tử Tích lớn giọng hô.
Trì Quy đứng ở sân bay, nhìn qua màn hình XX chào đón bạn, phản ứng chậm nửa nhịp nói vị trí của mình.
“... Trì ca, đêm qua anh vẫn đang ở nhà, vì sao ngủ một giấc dậy anh đã chạy xa như thế rồi?!” Du Tử Tích gào thét.
Trì Quy: “...”
Tôi cũng đang muốn biết vì sao đây?
-
“Hàng tiểu thư, ngài xem có hài lòng với nơi này không?”
Một người đàn ông dẫn Sơ Tranh và Trì Quy vào viện tử, giới thiệu công hiệu và điểm đặc sắc của toàn bộ nơi này, thái độ rất tốt.
“Thích không?” Sơ Tranh quay đầu hỏi Trì Quy.
Người đàn ông kia cũng vội vàng nhìn về phía Trì Quy, trên mặt mang nụ cười chờ mong.
“... Thích.” Đây là đâu thế?
“Chọn chỗ này đi.”
Người đàn ông kia nhanh chóng đưa chìa khóa lên, còn nói lát nữa mang hợp đồng tới, sau đó rời đi.
Trì Quy đứng ở trong viện, tường viện chỉ cao tầm một thước, phía trên bày đầy chậu hoa, đang nở rực rỡ.
Bên ngoài là cây cối cành lá rậm rạp, từng hàng từng hàng kéo dài đến nơi xa, giống như vệ binh kiên cường canh giữ.
Sau cây cối có những viện tử tương tự, phong cách thiên về hướng cổ điển.
Cảnh vật tĩnh mịch, khí hậu thích hợp, đứng ở chỗ này, có một loại cảm giác thoải mái tâm hồn thanh thản.
Sau khi vào nhà Trì Quy lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút, nơi này đúng là nơi nghỉ phép.
Gần đó có khách sạn nghỉ phép, còn có các loại cảnh điểm du lịch.
Nhưng chỗ này tạo ra cho một số người ở lại nghỉ phép dài kỳ.
Muốn đặt được một cái viện ở chỗ này, ít nhất phải đặt sớm một năm.
Trì Quy: “...”
Cho nên bảo bảo nhà hắn đã đặt từ một năm trước rồi à?
Trì Quy nhìn giá cả, lại muốn đi tự bế một phen.
Vì sao bảo bảo nhà hắn lại có tiền như thế.
Dĩ nhiên không phải Sơ Tranh đặt từ một năm trước, cô chỉ lấy được thứ hạng từ những người đã đặt trước khác mà thôi.
“Bảo bảo... Chúng ta ở đến đây làm gì?”
“Nghỉ phép.” Bên kia một đám người đáng ghét ngày nào cũng đến, lại không thể đánh, ta chỉ có thể chạy thôi.
“...”
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói “nghỉ phép” làm Trì Quy không có lời nào để nói.
Hơn nữa cho dù hắn phản đối cũng vô dụng, Sơ Tranh cũng không định đi, đồng thời cũng không có ý định để hắn tự đi.
Nhưng Trì Quy không thể không thừa nhận, hoàn cảnh của nơi này quá tốt rồi.
Trì Quy cảm thấy mình cần phải cố gắng vẽ mới được, nếu không thì thật sự sẽ bị bảo bảo nhà mình bao nuôi.
Sơ Tranh chỉ vì tránh bọn người Du Tử Tích, cho nên sau khi tới, cơ bản đều ở trong viện, không đi đâu cả.
Viện tử sát vách của bọn họ là một cặp vợ chồng già.
Tình cảm của hai người rất tốt, cùng đi cùng về.
Có đôi khi Trì Quy ngồi trong sân vẽ tranh, sẽ nhìn thấy bọn họ, hai người sẽ cùng chào hỏi hắn.
“Em có biết người ở sát vách chúng ta là ai không?” Ngày nào đó Trì Quy hào hứng chạy đến trước mặt Sơ Tranh.
“Không biết, không có hứng thú, đừng quấy rầy em.”
Trì Quy cũng mặc kệ Sơ Tranh có nghe hay không: “Là Đàm lão tiên sinh, một nhà thư pháp rất giỏi, vợ ông ấy là nghệ sĩ dương cầm trứ danh!”
Sơ Tranh: “Cho nên?”
“Tình cảm của họ thật tốt.” Trì Quy cười một cái: “Anh đã xem cuộc đời của họ, từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, vẫn luôn đồng cam cộng khổ như vậy.”
Có biết bao nhiêu người đi được nửa chặng đường thì đã đường ai nấy đi.
Có thể giữ vững tình cảm ấy đến cuối cùng, có bao nhiêu người có thể làm được.
Trì Quy ôm Sơ Tranh, gác cằm trên hõm vai cô: “Anh cũng muốn cùng em như vậy, mãi mãi cho đến khi bạc đầu.”
“Sẽ như thế.”
Trì Quy dùng tư thế này hôn cô, Sơ Tranh vừa định đáp lại, Trì Quy đột nhiên buông cô ra: “Anh đi kiếm tiền!”
Sơ Tranh: “...” Kiếm tiền quan trọng hơn chuyện phát triển nhân khẩu tương lai sao?!
-
Đêm khuya của một ngày nào đó, viện tử sát vách có xe cứu thương tới, Trì Quy mở cửa ra ngoài xem, chỉ nhìn thấy nhân viên y tế khiêng người lên xe cứu thương, sau đó gào thét rời đi.
Ngày hôm sau Trì Quy nghe thấy tin tức, Đàm lão tiên sinh đã đi lúc hơn 3 giờ sáng, chưa đầy 2 tiếng sau, vợ của Đàm lão tiên sinh cũng đi rồi.
Hai người một trước một sau, tựa như đã hẹn từ trước.
Trì Quy ngồi ở trong sân, nhìn viện tử sát vách xuất thần.
Sơ Tranh rót một ly nước ra, đưa cho hắn.
Trì Quy nhận lấy uống một ngụm, đột nhiên hỏi: “Bảo bảo, em cảm thấy thứ quan trọng nhất của một người là gì?”
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi: “Anh.”
Trì Quy hỏi vấn đề đứng đắn, lại nhận được một câu trả lời chọc người lại không đứng đắn như thế.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Anh đang hỏi trong cuộc đời của một người, thứ quan trọng nhất là gì?”
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Quy nêu ví dụ cho cô: “Ví dụ như tiền tài, tình yêu, cha mẹ, con cái... Cái gì quan trọng nhất?”
Sơ Tranh cúi người, nhìn thẳng vào chỗ sâu trong đáy mắt Trì Quy.
Cô chậm rãi mở miệng: “Đối với em mà nói, anh là quan trọng nhất.”
Trì Quy không né tránh cái nhìn của cô, ngón tay cầm ly nước dùng sức hơn mấy phần: “Ai... Cũng không sánh bằng sao?”
“Ai cũng không sánh bằng.”
Hoa cỏ trên tường viện nhẹ chập chờn theo gió, trong không khí dường như có mùi thơm ngọt ngào lan tràn.
-
Kết thúc kỳ nghỉ hè, Sơ Tranh trở về học đại học, nhiệm vụ chính tuyến của cô còn chưa đầy, học thần này vẫn phải tiếp tục làm.
Trì Quy chuyên tâm vẽ tranh, bây giờ đã là một tác giả có chút danh tiếng.
Đợi đến khi Sơ Tranh học năm 2, Trì Quy đã có thể mở hội ký bán.
Sơ Tranh có một cuộc thi, trùng với hành trình của Trì Quy, cho nên lúc Trì Quy nói với cô, Sơ Tranh biểu thị mình không đi được.
Mặc dù Trì Quy thất vọng, nhưng cũng không náo, nói Sơ Tranh thi đấu cố lên.
Trì Quy chưa từng để lộ giới tính của mình, cũng không để lộ tướng mạo của mình, cho nên đến hiện trường hội ký bán, fan hâm mộ phát hiện tác giả mình thích lại có thịnh thế mỹ nhan như thế, ai cũng kích động đến xém ngất.
Lần đầu tiên Trì Quy làm loại hoạt động này, không quen thuộc quá trình lắm, chơi đùa quá sức.
Vất vả lắm mới làm xong, Trì Quy chỉ muốn tìm một chỗ mà nằm.
Cũng không muốn làm loại hoạt động này nữa!
Ký bán kết thúc, Trì Quy cúi đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trước mặt đột nhiên có một quyển sách lật ra đặt trước mặt hắn.
“Thật xin lỗi, ký bán đã kết thúc...”
Trì Quy ngẩng đầu, một giây sau tiếng nói khẽ chuyển: “Nhưng anh có thể đặc biệt ký cho một mình em.”
Nhân viên công tác vừa muốn tới đây, nghe thấy lời Trì Quy nói, lại dừng lại.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên công tác, thiếu niên đứng dậy, hai tay chống vào mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, đôi môi chạm vào khóe môi cô gái đứng ở bên ngoài.
“A!!!”
Fan hâm mộ còn chưa rời đi phía dưới tuôn ra tiếng thét chói tai.
Hai người tiếp xúc chỉ tầm một giây, Trì Quy ngồi xuống lại, dùng bút vẽ lên trang sách một trái tim, viết tên hắn và tên Sơ Tranh lên, khép lại giao cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
-
Hội ký bán kết thúc, Trì Quy còn leo lên hot search.
Trên bảng hot search không biết là ai đang xé bức ép hot search, Trì Quy lúc đầu chỉ nằm ở phía dưới đuôi, đột nhiên nhảy dù lên hạng đầu.
Hình ảnh của hội ký bán bắt đầu không ngừng được thả ra.
Trì Quy và người tổ chức đều không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu.
Độ lộ ra ánh sáng miễn phí, không cần thì phí.
Trì Quy biểu thị có thể kiếm tiền là tốt rồi!
Nhưng rất nhanh liền có người đăng tấm hình ấy của Trì Quy và Sơ Tranh ra, người không đến hiện trường dồn dập hỏi chuyện gì xảy ra.
Người này là ai vậy!!
Vì sao có thể làm cho tác giả thịnh thế mỹ nhan như thế chủ động!!