Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Một phút đồng hồ, tôi muốn toàn bộ tư liệu của người này! ]
[ Nhìn ảnh này, tôi cũng không thể nói là cô gái kia chủ động khinh bạc anh nhà tôi được. ]
[ Tác giả đẹp như thế sao! Sớm biết thì tôi đã đến hiện trường rồi, tôi thật hối hận!! ]
[ Cho nên cô gái kia là ai? ]
[... ]
Dần dần trong bình luận bắt đầu có thêm mấy câu kiểu như thế này.
[ Dáng dấp đẹp như thế, không nghĩ tới lại đi cợt nhả fan hâm mộ, quá đáng quá rồi? ]
[ Trong xã hội bây giờ ấy mà, người ra vẻ đạo mạo còn ít sao? ]
[ Nói không chừng là vấn đề của cô gái kia thì sao? ]
[ Cô ấy có thể có vấn đề gì? Cô ấy đứng đó không hề nhúc nhích, là tác giả nhà mấy người đột ngột đứng dậy hôn người ta. ]
[... ]
Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Trì Quy đăng một bài Weibo.
[ Trì Quy: Bạn gái đột nhiên xuất hiện, bởi vì vui quá nên hơi thất thố, tạo thành quấy nhiễu cho mọi người, thật xin lỗi. ]
Kỳ thật Trì Quy chỉ muốn đăng hai chữ đầu tiên.
Nhưng nhân viên công tác cảm thấy thế này không tốt lắm, cho nên khuyên hắn viết thêm mấy chữ phía sau.
Trì Quy đăng Weibo, đám người càng đần độn hơn.
Đặc biệt là những người qua đường tới vì nhan sắc ấy.
Vốn cho rằng vừa phát hiện ra một kho báu, ai biết kho báu đã có chủ rồi?
Trì Quy không dựa vào mặt kiếm cơm, có bạn gái hay không cũng không quan trọng, cho nên hắn đăng xong rồi không quan tâm đến nữa.
Lúc này người trong cuộc đang ngồi ở trên xe, trở về nhà cùng Sơ Tranh.
“Không phải em nói không đến sao?”
“Thi đấu kết thúc sớm, thuận đường tới.”
【...】 Lượn quanh nửa cái thành phố, thật đúng là thuận đường.
Dù sao cũng là buổi ký bán đầu tiên của Trì Quy, Sơ Tranh dẫn hắn đi ăn một bữa ngon.
Trên đường trở về Trì Quy vui mừng đến sắp bay rồi: “Bảo bảo, sau này anh muốn mua cho em một căn nhà lớn.”
Sơ Tranh: “...”
Không cần..
“Em muốn gì anh mua cho em cái đó.” Trì Quy nghiêm túc nói: “Tất cả những gì của anh đều là của em.”
Sơ Tranh qua loa đáp một tiếng.
Ai cần anh mua đồ cho em, em cần sao?
-
Hai năm sau.
Nhiệm vụ chính tuyến của Sơ Tranh đã làm đầy, nhưng đáng tiếc Trì Quy vẫn không có bất cứ dấu hiệu nhớ lại gì, cả ngày chỉ biết vẽ tranh.
Không biết Trì Quy trúng gió gì, có một ngày đột nhiên đi nhuộm một chút tóc màu đỏ rượu.
Thời gian mấy năm, thiếu niên năm ấy trưởng thành hơn không ít, dung mạo cũng từ ngây ngô đến thành thục, càng thêm đẹp trai hơn.
Màu sắc rêu rao, làm cho dung mạo của hắn càng thêm tinh xảo hoàn mỹ hơn.
“Vì sao anh lại muốn nhuộm màu này?”
Sơ Tranh không hiểu liền hỏi.
Trì Quy lắc lắc đầu, mái tóc xoã tung lắc lư theo động tác của hắn: “Không đẹp sao?”
“Rất đẹp.” Phải khen!
“...” Trì Quy câu nhẹ khóe môi, chân dài bước một bước, đi đến bên người Sơ Tranh, ngồi xổm người xuống, nằm ở trên đùi cô: “Em sờ sờ.”
Xúc cảm trên đầu ngón tay vừa mềm lại vừa mượt, tóc xù mềm mềm phi thường thoải mái.
Này nếu là...
【 Dừng lại đi ngài ơi! 】 Vương Giả ngăn cản suy nghĩ nguy hiểm của Sơ Tranh, đồng phát một cái nhiệm vụ, để cô tỉnh táo một chút.
Sơ Tranh: “...”
Không hề muốn tỉnh táo đâu.
Có tóc mềm sờ sờ cũng không tỉnh táo được!
Tức giận đến tự bế. jpg
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Sơ Tranh kịp phản ứng, mơ tưởng lừa dối qua cửa đấy.
“Anh nói cho em biết, em không được cười anh.”
“Không cười.” Ta có cười bao giờ đâu.
Trì Quy ngồi dưới đất, dựa vào ghế sofa, lấy điện thoại di động ra mở ra, sau đó đưa cho Sơ Tranh xem.
Trong điện thoại di động là một nhân vật trong manga, Sơ Tranh không quen thuộc với mấy cái này lắm.
Nhưng nhân vật trong manga kia có một mái tóc màu đỏ rượu rêu rao...
“Đây là bộ manga đầu tiên anh xem.” Trì Quy chồng hai tay lên nhau đặt trên chân Sơ Tranh, gác cằm trên mu bàn tay: “Là cha anh mua cho anh, lúc ấy bọn họ còn chưa cãi nhau. Nhưng mà... Anh còn chưa xem xong bộ manga đó, thì bọn họ đã...”
Trì Quy nhún nhún vai, không nói tiếp.
Hắn thể hiện rất thoải mái, hiển nhiên là không thèm để ý đến những chuyện kia.
Hắn không biết vì đó là quyển manga đầu tiên mình xem nên khắc sâu ấn tượng, hay là bởi vì lúc ấy cha mẹ tan vỡ làm hắn khắc sâu ấn tượng.
Nhưng cũng không sao cả.
Hắn cũng không ghét.
Ngược lại, hắn rất thích.
Bàn tay Sơ Tranh rơi vào đỉnh đầu Trì Quy, nhẹ nhàng bóp hai lần, rồi hướng xuống theo gương mặt, đầu ngón tay lướt qua trán, đầu lông mày...
Trì Quy cong môi mỉm cười.
Thiếu niên Trì Quy xuyên qua dòng chảy thời gian vội vã, dần dần trùng điệp lên người trước mặt này.
-
Lại một năm nữa, đêm trước ngày Trì Quy và Sơ Tranh cử hành hôn lễ.
Du Tử Tích túm lấy họ chơi đấu địa chủ ở trong phòng.
“Nhớ năm đó chúng ta đấu địa chủ xong, hai người này đã không thấy tăm hơi, bây giờ tôi nghĩ lại vẫn thấy hơi tức đấy.”
“...”
“Hôm nay đấu địa chủ xong, hai người lại kết hôn...” Du Tử Tích ném ra một đôi 8: “Mẹ nó sao tôi vẫn chưa có bạn gái?”
“Cậu xác định hướng giới tính của mình chính xác đấy chứ?” Tần Kiều nhíu mày nhìn cậu ta.
“Sao hướng giới tính của tôi lại không chính xác rồi?” Du Tử Tích không phục, nói xong kịp phản ứng: “Cậu nói tôi là gay á!”
Tần Kiều nhún vai: “Tớ có nói đâu.”
“Giản Hữu, tôi muốn đánh chết cậu ta, cậu đừng cản tôi!” Du Tử Tích túm lấy đồ vật bên cạnh lập tức động thủ.
Giản Hữu vội vàng che chở Tần Kiều.
Hai người trong cuộc Sơ Tranh và Trì Quy, ngồi trong mấy người đang náo loạn, mờ mịt lại không biết làm sao.
Chờ bọn họ quậy đủ rồi, lúc này mấy người mới ngồi trở lại.
“Nói mới nhớ, lúc trước là Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ chủ động tới xin Wechat của Trì ca nhà chúng ta đấy.”
Du Tử Tích nháy mắt ra hiệu: “Có phải chị dự mưu đã lâu với Trì ca rồi không?”
Sơ Tranh đang ngắm nghía bài trong tay, nghe vậy hơi ngước mắt.
Động tác của Trì Quy cũng dừng lại, đang chậm rãi nhìn về phía cô.
Sơ Tranh chậm chạp thả bài trong tay ra giữa, ngữ điệu vẫn lạnh như trước đây: “Phải thì làm sao?”
Khóe môi Trì Quy giương lên: “Vậy anh phải cảm ơn bảo bảo đã coi trọng anh, để anh có thể có được em.”
“Vinh hạnh của anh.”
“Vinh hạnh của anh.”
Du Tử Tích nổi đầy da gà: “Hai người có thấy buồn nôn không hả, cơ mà khi đó Trì ca nói cảm thấy chị muốn đánh...”
Trì Quy túm lấy gối đập tới.
“Tới lượt cậu.”
“A a a...” Du Tử Tích vội vàng nhìn bài trong tay, quên luôn lời muốn nói đằng sau.
Sơ Tranh quay đầu nhìn Trì Quy.
Trì Quy cười cười lấy lòng, dẫn đề tài này đi.
Sau khi cưới, xét thấy để tiện cho Trì Quy làm việc, Sơ Tranh thường thường mang hắn biến mất, bọn người Du Tử Tích muốn bắt người còn khó hơn cả bắt thỏ.
Trì Quy và Sơ Tranh an ổn trôi qua mấy chục năm, Trì Quy rời đi trước một bước.
Đoạn thời gian cuối cùng ấy, Trì Quy luôn luôn nhớ lại quá khứ, cảm thấy thời gian không đủ, hắn còn muốn có nhiều thời gian ở bên cô hơn.
“Sẽ có.” Sơ Tranh luôn luôn nói một câu kia, kiên định vững tin.
Mỗi lúc như vậy, Trì Quy chỉ yên tĩnh mỉm cười, nhìn cô không chớp mắt, giống như muốn ghi tạc cô vào trong linh hồn.
Sau khi Trì Quy qua đời, Sơ Tranh chỉnh lý di vật, phát hiện một phần bản thảo đã được đóng thành sách, nhưng chưa từng công bố ra.
Nội dung bản thảo bắt đầu từ trung học Đông Dương, màn đầu tiên là trên con đường nhỏ gần rừng cây, ba nam sinh lần lượt xuất hiện từ trong lùm cây, cô gái đứng ở một bên nhìn.
Tiếp đó hình ảnh chuyển biến, trên sân thể dục, cô gái hỏi nam sinh Wechat.
Sau khi cô gái rời đi, bạn của nam sinh hỏi tại sao lại cho cô ấy Wechat, hắn nói —— Tôi sợ cô ấy đánh tôi.
Nội dung bản thảo không nhiều, đơn giản ghi lại cảnh tượng lúc họ quen biết, lúc họ ở bên nhau, và một số cảnh tượng quan trọng.
Sơ Tranh lật đến cuối cùng.
—— Nhưng tôi càng sợ không có cô ấy.
*
VỊ DIỆN THỨ 54 HOÀN TẤT!