Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Không muốn... Các người thả tôi ra! Các người muốn mang tôi đi đâu, thả tôi về nhà, hu hu hu tôi không muốn ở chỗ này!”
Sơ Tranh bị tiếng la và tiếng khóc đánh thức.
Cô đứng lên từ góc tường, tránh khỏi ánh sáng mặt trời có chút chói mắt.
Trên hành lang, có hai người đang kéo lấy một nữ sinh đi về một phương hướng nào đó.
Nữ sinh kia vừa khóc vừa gào, nắm lấy cửa nhà lao bên cạnh không chịu buông tay.
“Thả tôi ra, các người là đám buôn lậu, các người thả tôi ra!!”
Nữ sinh khóc đến kịch liệt, người bắt lấy cô ta không kiên nhẫn, tát cho mấy cái.
“La lối cái gì, cho rằng mình đang ở đâu? Yên tĩnh một chút cho tao!!”
Có lẽ nữ sinh bị đánh cho ngốc luôn.
Thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.
Bị hai người kia kéo đi.
Nơi xa truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh.
“Này.”
Trong phòng gian ở góc chếch đối diện, một nữ sinh ngồi xổm trong góc, nắm lấy lan can, con ngươi tối đen như mực đang nhìn cô, giống như một cây nấm...
Sơ Tranh dựa vào lan can, thần sắc hờ hững nhìn lại, không đáp lời.
“Cô có vẻ không sợ hãi chút nào nhỉ?” Nữ sinh tò mò hỏi.
“...” Ngươi nhìn cũng không sợ hãi lắm.
Ngồi xổm trên mặt đất y như một cây nấm, đôi mắt còn hết nhìn đông rồi lại liếc tây, lộ ra một cỗ tử cơ linh khí.
Nữ sinh nắm lấy lan can, vô cùng cố gắng muốn chui đầu từ bên trong ra: “Tôi bị bắt tới đây nhiều ngày lắm rồi, Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì chúng ta? Là bọn buôn người sao?”
“Cô cảm thấy phải thì phải.” Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên.
“Có phải cô biết chuyện gì không?” Cô ấy quan sát lâu lắm rồi, người bị giam trong phòng này, không giống những người ở sát vách kia, vừa khóc vừa gào.
Thậm chí cũng không thấy cô hoạt động luôn cơ.
“Không biết.”
Sơ Tranh xoay người lại.
“Này này này cô đừng đi mà!!” Nữ sinh vươn tay: “Cô quay lại đây đi!”
...
Một nhóm người này đã bị mang ra ngoài gần hết, Sơ Tranh sớm nên bị mang ra ngoài, nhưng bởi vì cô vô cùng “ngoan ngoãn yên tĩnh”, làm thế nào cũng không chịu rời đi.
Chỉ cần có người muốn mang cô đi, nữ sinh nhìn có vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh này, khí thế trên người lập tức trở nên đặc biệt sắc bén.
Hù chết người.
Ở nhà giam phía chếch đối diện nữ sinh này, cũng làm ầm ĩ đến kịch liệt, không muốn rời đi.
Nhưng mà nhóm người đi gần hết rồi, thì bọn họ cơ hồ sẽ không đưa đồ ăn thức uống sang nữa.
Mỗi ngày qua đây xem một chút.
Xác định người còn sống là được.
Sơ Tranh không cần ăn uống trong một khoảng thời gian ngắn, dù sao cũng là nữ vương, làm sao có thể bị đói được.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết một bình “nước hoa tường vi”, đồng thời rời khỏi nơi này. 】
Sơ Tranh: “...”
Mi vừa nói cái gì?
Nước hoa tường vi là thứ đồ chơi gì?
Tại sao mi không nói là nước hoa lục thần luôn đi!
【 Nhắc nhở hữu nghị: Nếu như tiểu tỷ tỷ chỉ phá sản, mà không rời khỏi nơi này, thì cũng sẽ bị gấp đôi và kéo ngược lại đó! Tiểu tỷ tỷ, cố lên nha! 】 Cổ vũ tiểu tỷ tỷ nhà mình là chuyện mà một cái hệ thống có tu dưỡng phải làm.
“...”
Yên tĩnh nhiều ngày như vậy, liền suy nghĩ ra thứ đồ chơi này?
Vương bát đản, con chó điên nhà mi không thể làm chút chính sự sao hả?
【...】 Nó vẫn luôn làm chính sự, là tiểu tỷ tỷ không làm chính sự mới đúng chứ nhỉ?
Sao bây giờ lại thành nó không làm chính sự rồi?
Cái nồi này nó không cõng!
Có lẽ giờ phút này Vương Giả không thèm để ý đến cái gì gọi là tu dưỡng nữa, chỉ muốn cùng tiểu tỷ tỷ nhà nó đồng quy vu tận.
Sơ Tranh lấy cái gọi là “nước hoa tường vi” ra.
Cái bình nhỏ trong suốt cao bằng một lóng tay, trên thân bình có khắc đồ án, chính là hoa tường vi đại biểu cho Huyết tộc.
Bên trong bình nhỏ là chất lỏng màu đỏ tươi, không nhiều, chỉ non nửa bình.
Xem chừng uống một ngụm là hết.
Sơ Tranh giơ cao lên lung lay, cái này làm sao nhìn như... đều là máu nha!
【 Tiểu tỷ tỷ, khuyên cô tốt nhất đừng mở ra. 】 Khi Sơ Tranh chuẩn bị mở ra, Vương Giả kịp thời lên tiếng nhắc nhở.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Trong này là máu?”
【 Đúng thế. 】
“...”
Ngay cả thứ đồ chơi này cũng làm ra được, Vương bát đản có chút lợi hại nha.
Sơ Tranh đi đến gần lan can, nhìn ra ngoài hành lang.
Từ sau khi nơi này ít người đi, những người kia gần đến tối mới tới nhìn một chút...
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trên mái...
Bây giờ cách ban đêm, ít nhất còn sáu, bảy tiếng nữa.
Xin hỏi cô làm thế nào để tiêu xài được bình máu này, trong hoàn cảnh không có một bóng ma nào?!
A!!
Làm sao mà làm!!
Tự ta uống được không?!
【 Không được. 】
“Này, cô làm gì thế?”
Bạn tù nấm ngồi xổm ở phòng chếch đối diện, nắm lấy lan can sắt, tò mò nhìn cô.
Trong đầu Sơ Tranh hiện lên cảnh trước đó con hàng nhìn như nhu nhu nhược nhược này, hung dữ lên thì sức chiến đấu còn lợi hại hơn cả bác gái đầu đường...
“Cô có muốn ra ngoài không?” Sơ Tranh hỏi cô ấy.
“... Không muốn lắm.” Cô gái nấm lắc đầu: “Tôi cảm thấy ở đây rất an toàn.”
“...” Ta cũng cảm thấy vậy! “Khụ...”
...
Trên hành lang dài dằng dặc, treo đèn áp tường, Sơ Tranh và cô gái nấm đi theo một người phụ nữ tóc vàng ăn mặc già dặn.
Đôi mắt cô gái nấm quay tròn chuyển loạn.
“Không được nhìn loạn.”
Người phụ nữ tóc vàng quay đầu cảnh cáo.
Cô gái nấm lập tức cúi đầu xuống.
Người phụ nữ tóc vàng quét mắt nhìn Sơ Tranh bên cạnh một chút, hơi nhíu mày, nữ sinh này... sao khí tức trên người có chút kỳ quái nhỉ?
Thái độ cũng làm cho người ta cảm thấy hơi không thoải mái.
Ở đây, bọn họ đã nhìn quen loại người la lối om sòm hoặc là đòi sống đòi chết.
Chưa từng thấy ai khí định thần nhàn, không hề gợn sóng, như đang dạo bước trong hoa viên nhà mình thế này.
Người phụ nữ tóc vàng quay đầu lại, tiếp tục dẫn đường.
Cô gái nấm tới gần Sơ Tranh: “Cô nói bà ta muốn mang chúng ta đi đâu?”
Nữ sinh kỳ quái này bảo cô ấy gây ra động tĩnh, dẫn người tới.
Cũng không biết người trông coi nhận được thứ gì, mà rất nhanh bọn họ được đưa ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng này.
Cô gái nấm vốn không muốn ra, nhưng Sơ Tranh cũng đi mất rồi, cô ấy cảm thấy ở lại nơi đó có chút kinh khủng.
Cho nên đuổi theo tới.
“Không biết.” Hai tay Sơ Tranh đút trong túi áo cũ rách, giọng điệu lãnh đạm.
Cô gái nấm lặng lẽ đánh giá cô.
Một thân chật vật, nhưng cũng không áp được khí thế trên người cô, cao quý hơn gấp trăm lần người phụ nữ tóc vàng phía trước, lãnh đạm xa cách, lại làm cho lòng người dâng lên sự kính sợ.
Người phụ nữ tóc vàng dừng lại.
Cô gái nấm lập tức thu tầm mắt lại, len lén liếc về phía trước.
“Các cô tạm thời ở chỗ này, bên trong có quần áo, sáng mai sẽ có người đến dẫn các cô đi.” Người phụ nữ tóc vàng đẩy cửa ra: “Buổi tối không được đi loạn, xảy ra chuyện gì, tự gánh lấy hậu quả.”
Câu nói sau cùng của người phụ nữ kia nói đến hơi ác liệt.
Trên cánh tay cô gái nấm nổi một lớp da gà.
Cô ấy nhịn không được nhích lại gần Sơ Tranh một chút.
Sơ Tranh cất bước đi vào phòng, cô gái nấm nhìn người phụ nữ tóc vàng, lại nhìn Sơ Tranh, nhanh chóng đi theo vào.
Bố cục trong căn phòng vượt qua sự hiểu biết của cô gái nấm, làm cô ấy trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Cả căn phòng bài trí theo phong cách châu Âu cổ điển.
Xa hoa tinh xảo đến mức cô ấy chỉ từng được thấy trong TV, không, nơi này so với trong TV còn xa hoa hơn nhiều.
Phanh ——
Cửa phía sau đóng lại.
Cô gái nấm giật mình, theo bản năng chạy tới kéo cửa.
Cửa lớn có thể tùy tiện kéo ra được, cô ấy nhìn lên trên hành lang một chút, hành lang trống rỗng, không có một ai.
Hành lang giống như không nhìn thấy điểm cuối, đem đến cho người ta một loại cảm giác áp bức.
Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, không dám ra ngoài, đóng cửa lại, chạy vào bên trong.