Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
“Người phụ nữ kia đi rồi.” Cô gái nấm chạy vào: “Nếu không chúng ta chạy đi... Cô... Sao cô lại ngủ rồi?”
Căn phòng vô cùng lớn, trên mặt đất phủ thảm nhung.
Trong phòng có hai cái giường lớn, dùng rèm ngăn cách. Một bên khác là phòng khách, dùng giá đỡ làm vật ngăn cách, còn lại là phòng bếp và phòng vệ sinh.
Lúc này Sơ Tranh đang nằm trên cái giường lớn kia.
Trên chiếc giường đơn màu đen thêu hoa tường vi đỏ, sinh động như thật.
Sơ Tranh nằm vô cùng đoan chính, hai tay đan chéo đặt trước người, cô gái nấm có một loại cảm giác... Tham gia tang lễ.
Oa oa oa...
Nơi này thật đáng sợ.
Cô gái nấm chạy tới: “Sao cô còn có tâm trạng ngủ thế? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.”
Bọn họ bị bắt nhốt ở đây nhiều ngày như vậy, bây giờ lại được đưa đến loại phòng này...
Sẽ không phải là loại kia... Muốn bọn họ... Cô ấy nghe nói có rất nhiều bọn buôn người, chuyên môn bắt các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiếp khách.
Cô gái nấm bổ não quá mức, ôm chặt thân thể của mình: “Cô nói một câu đi, nơi này quá yên tĩnh, tôi...”
“Bên kia có TV.” Sơ Tranh bị làm cho phiền.
TV?
Vừa rồi cô gái nấm không nhìn kỹ, lúc này mới quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Quả nhiên nhìn thấy TV.
Cô ấy nhìn Sơ Tranh nhắm hai mắt, bày ra tư thế “ta đã ngủ, đừng có tiếp tục ồn ào đến ta”, lại nhìn phòng khách, từ từ chạy tới mở TV lên.
Những kênh truyền hình cô ấy chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Ngôn ngữ của người bên trong cũng không đúng.
Nhưng sau khi đổi mấy kênh, thì đã nhìn thấy kênh quen thuộc.
Nội dung quen thuộc làm đáy lòng cô ấy bình tĩnh hơn không ít.
Nhưng rất nhanh cô gái nấm lại từ từ chạy đến bên giường Sơ Tranh: “Cô... Cô thật sự ngủ?”
Sơ Tranh nằm trên giường chợt mở mắt ra, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm cô ấy, dữ dằn uy hiếp: “Cô còn nói thêm một chữ nữa, tôi liền ném cô ra khỏi chỗ này.”
Ở phía dưới cô chưa từng được ngủ ngon.
Vất vả lắm mới trông thấy một cái giường lớn, còn không cho cô nghỉ ngơi thật tốt nữa à!!
Cứ không thể bỏ qua cho nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta sao hả!
Quả nhiên cô gái nấm không dám lên tiếng nữa.
Trong phòng phát sóng một cái gameshow giải trí hàng đầu nào đó, bên trong cười nói vui vẻ, nhưng cô gái nấm lại cảm thấy xung quanh như có tiếng vèo vèo, theo bản năng dịch đến bên giường Sơ Tranh.
...
“A!”
Sơ Tranh cọ cọ ngồi dậy.
Cô gái nấm dựa vào mép giường cũng bừng tỉnh: “Sao thế sao thế?”
Sơ Tranh nhìn về phía cửa, tiếng thét kia đột ngột lại bén nhọn, nhưng lúc này đã biến mất, hoàn toàn tĩnh mịch.
Sơ Tranh trực tiếp nằm xuống lại.
“Vừa rồi là âm thanh gì thế?” Cô gái nấm không ngừng quét mắt nhìn bốn phía.
“Không biết.” Ồn ào quá, ngủ một giấc cũng không được yên.
“Hình như là tiếng kêu thảm...” Cô gái nấm có chút lo lắng: “Không phải là có người xảy ra chuyện rồi chứ?”
Âm thanh kia nghe có vẻ không tốt lắm.
“Chú ý tốt chính cô.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Bớt lo chuyện người khác.”
“... Nhưng mà.” Cô gái nấm há to miệng, nhưng Sơ Tranh đã nhắm mắt lại, ngủ trong một giây.
Nhưng mà bây giờ hình như bọn họ cũng đang gặp phải loại vấn đề này.
Cô không lo lắng chút nào sao?
Không sợ sao?
“A...”
Lại là một tiếng hét thảm.
Sơ Tranh nắm lấy cái gối bên cạnh, đập vào hư không.
Gối đầu bay qua không khí, rơi vào trên rèm, lăn ra bên ngoài.
Tiếng thét chói tai bên ngoài không ngừng truyền đến, Sơ Tranh xoay người xuống giường, vén rèm lên đi ra ngoài.
Cô gái nấm nuốt một ngụm nước bọt...
Khí thế kia... Thật là khủng khiếp nha.
Sơ Tranh kéo cửa lớn.
Trên hành lang, một cô gái mặc váy ngủ, đang che lấy cổ, hét ầm lên chạy về phía cô.
Trông thấy Sơ Tranh, con ngươi cô gái sáng lên, trực tiếp nhào tới: “Cứu... Cứu mạng. Cứu mạng, có quái vật.”
Sơ Tranh tránh khỏi cô gái, cô gái vồ hụt, đụng vào tường, rồi ngồi sập xuống đất.
Dường như cô gái muốn đứng lên, nhưng cơ thể đã không còn sức lực gì nữa.
Chỉ có thể không ngừng co lại trong góc tường.
Thân thể run dữ dội hơn.
Cô ta sợ hãi nhìn về nơi mình chạy tới, trong miệng thì thào: “Có quái vật, có quái vật...”
Chỗ sâu trong hành lang, một bóng người chậm rãi đi tới.
Y mặc áo đuôi tôm, khuôn mặt tuấn mỹ, khóe miệng ôm lấy ý cười tà tứ.
Là một mỹ nam.
Mỹ nam cúi người một cách rất quý tộc: “Tiểu thư xinh đẹp, buổi tối vui vẻ.”
Tựa như vương tử bước đến trong yến hội, mọi cử động đều cực kỳ ưu nhã thân sĩ.
Huyết tộc!
Có thể ở đây rêu rao như thế, trừ Huyết tộc ra thì không còn những thứ khác.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ăn cũng đừng làm ra âm thanh lớn như vậy, ồn ào đến ta.”
Con chó điên này không có chút đạo đức nào à.
Hơn nửa đêm không ngủ được, làm bậy cái gì vậy chứ!
A, đúng rồi, ban đêm mới là thời gian hoạt động của Huyết tộc.
Nhưng đây cũng không phải lý do để ồn ào đến ta!
Xử lý!
Nhất định phải xử lý!
Mỹ nam hơi kinh ngạc, kinh ngạc vì câu nói kia của Sơ Tranh, và cũng vì thái độ bình tĩnh của cô.
Những nhân loại này thường rất sợ bọn họ.
Cho dù là những nhân loại có tâm tư bám vào bọn họ mà leo lên, cũng sẽ lộ ra biểu cảm thần phục, không giống như vậy, lạnh lùng bình tĩnh, thờ ơ.
Thú vị.
Nhân loại này thú vị hơn nhiều so với những người âm u đầy tử khí kia.
“Ồn ào đến tiểu thư xinh đẹp, là Ayer sai.” Tay trái của mỹ nam để trước ngực, hơi cúi người: “Hi vọng tiểu thư xinh đẹp có thể tha thứ cho ta.”
“Dựa vào cái gì?” Ngươi bảo ta tha thứ ta liền tha thứ à, ta không cần mặt mũi chắc?
Ayer: “...”
Y lộ ra nụ cười tự nhận là mê người, đi tới gần Sơ Tranh.
Cô gái núp trong góc tường vô cùng hoảng sợ, miệng mở rộng, nhưng sự sợ hãi làm cô ta không cách nào phát ra tiếng được.
Quái vật.
Tên này là quái vật...
Ayer liếc cô gái kia một chút, y cười hỏi: “Các tiền bối của em, chưa nói với em, không được tùy tiện đi ra ngoài vào buổi tối hay sao?”
Ngay cả nức nở cô gái cũng không dám nữa.
“Không nghe lời là đứa trẻ hư.” Ayer giọng điệu dịu dàng: “Cho nên đây là trừng phạt dành cho em, đừng khóc, khi em khóc không đẹp đâu.”
Nước mắt của cô gái rơi đến lợi hại hơn, không ngừng lắc đầu.
Cô ta che lấy cổ tay, có máu tươi tràn ra.
Mùi máu tanh phiêu đãng trong hành lang.
Ánh mắt Ayer hơi sâu, cơ thể hơi chuyển qua phía bên cô ta.
“Đừng... Đừng mà, cứu mạng, cứu mạng...”
Không biết cô gái lấy khí lực từ đâu, từ dưới đất bò dậy, lảo đảo nghiêng ngã chạy đi.
Ayer chỉ đứng nhìn, không đuổi theo.
Ayer nâng ngón tay lên, đặt trên cánh môi hôn một cái, đầu lưỡi liếm qua vết máu trên đầu ngón tay: “Không biết có vinh hạnh mời tiểu thư xinh đẹp đi ngắm trăng không?”
Càng tới gần, Ayer càng cảm thấy khí tức trên người Sơ Tranh không đúng lắm.
Không giống khí tức của nhân loại.
Nhưng cũng không giống Huyết tộc bình thường...
Sơ Tranh không rõ ý vị nhìn y: “Được.”
Ayer lập tức ném điểm kỳ quái này ra sau ót.
“Vậy chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, đừng để người quấy rầy đến chúng ta, được không?”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc bóp cổ tay.
【 Tiểu tỷ tỷ, ta đề nghị cô không nên động... 】
Thanh âm của Vương Giả còn chưa rơi xuống, Sơ Tranh đã động thủ, đấm một quyền lên mặt Ayer.
Cho ngươi cùng ta ngắm trăng này!
Ta và ngươi cẩn thận ngắm trăng!
Chó chết!
Ồn ào ta ngủ!
【...】 Ai.
Thân là hệ thống thật mệt mỏi quá.
Vì sao không thể học hỏi tiểu tỷ tỷ sát vách một tí chứ?