Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Sơ Tranh đứng ở góc tường, nhìn Dương Cương bị quân đội áp giải đi.
Chu Tĩnh run lẩy bẩy đứng đằng sau cô: “Tôi... tôi đã giúp cô làm xong rồi, việc của tôi xong rồi chứ?”
Sơ Tranh thu lại tầm mắt, giơ tay đưa cho cô ta một túi tinh hạch: “Thù lao của cô.”
Chu Tĩnh thật sự không dám nhận.
Thủ đoạn của cô gái này...
Nhưng cuối cùng vẫn lại nhận lấy, Chu Tĩnh nhỏ giọng nói: “Dương Cương làm những việc này, đều là do bộ trưởng Phùng ở sau lưng chỉ đạo, cô...”
“Hắn không đắc tội với tôi.” Ngữ khí Sơ Tranh bình thản như không.
“......” Chu Tĩnh cẩn thận dò xét cô: “Nhưng cô đẩy Dương Cương ra là đã đắc tội với bộ trưởng Phùng rồi.”
Sơ Tranh dựa vào vách tường, đôi mắt lạnh băng quét qua: “Chỉ cần cô không nói, thì ai biết?”
“...”
Dưới chân Chu Tĩnh như có khí lạnh xông thẳng lên mặt.
Cả người như bị ném vào trong hầm băng, lạnh đến tay chân cứng ngắc.
“Tôi... tôi cái gì cũng không biết.”
“Tốt lắm.”
Chu Tĩnh nhìn Sơ Tranh rời đi, cô ta nuốt một ngụm nước bọn, làm cái gì rất tốt mới được chứ?
Chờ Chu Tĩnh trở lại ban quản lý nhà ở, phía trên đã ban lệnh xuống để cô tiếp nhận chức vị của Dương Cương.
Chu Tĩnh: “...”
Tuyệt đối, tuyệt đối không được đắc tội với cô gái kia!!
Chỉ sợ là đến cuối cùng Dương Cương cũng không biết là ai đã đâmsau lưng hắn nhát này?
-
Danh tiếng của Sơ Tranh rất nhanh nổi lên như cồn trong căn cứ.
Lấy tốc độ tiêu xài tinh hạch của cô mà nói thì không muốn nổi cũng hơi khó.
Nhưng điều khiến người ta thấy quỷ dị là, cô bình thường đâu có đi ra khỏi căn cứ, những tinh hạch kia rốt cuộc là từ đâu mà có.
Thế là đủ loại tin đồn kỳ quái bắt đầu lan truyền trong căn cứ.
Có người nói lúc Sơ Tranh đến căn cứ thì đã có rất nhiều tinh hạch.
Cũng có người nói thật ra cô là một vị đại tỷ, dưới tay có rất nhiều tiểu đệ.
Chỉ có người đàn ông xăm đầy tay và tổ ba người anh Bảo là biết được chân tướng: “......” Nói nhảm, cô ấy chỉ có một thân một mình!
Vương Giả khuyên Sơ Tranh nên ra ngoài để tránh làm cho người khác hoài nghi.
Sơ Tranh lấy lý do bên ngoài có nhiều zombie đáng sợ sẽ hù chết cô, có đánh chết cũng không chịu ra.
Nghi ngờ thì cứ để nghi ngờ đi.
Thế giới này đều là như vậy, mà nghi ngờ thì có thể làm gì được cô?
Cũng không đánh thắng được đâu.
Bởi vậy chỉ cần Vương Giả không tuyên bố nhiệm vụ thì cô nhất quyết không bước chân ra khỏi biệt thự một bước, bình thường cũng chỉ có Phương Dư tự cho mình là người được Sơ Tranh cứu là thân thiết tới tìm cô.
Một thời gian sau, Phương Dư liền tự động cho rằng mình đã là bạn bè của Sơ Tranh.
Đương nhiên theo Sơ Tranh thì, cô gái này có thể đem đồ ăn đến cho mình, cô không cần mất công đi ra ngoài, cho nên cũng ngầm thừa nhận cho cô ấy tự do ra vào biệt thự.
Nếu không ồn ào, thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Mới sáng sớm Sơ Tranh đã bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, cô chậm chạp ngồi dậy, âm thanh bên ngoài vẫn vang lên không ngừng, Sơ Tranh bực bội xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra nhìn.
Biệt thự đối diện có người ra ra vào vào, cũng có không ít người đang đứng bên ngoài biệt thự.
Những người này không giống với đội ngũ của người đàn ông xăm đầy tay.
Bọn họ không có hình xăm, nhưng lại khiến người ta cảm giác được khí thế các đàn anh xã hội đen ngổ ngáo.
Nếu như so sánh, thì người đàn ông xăm đầy tay kia chính là tiểu lưu manh đầu đường xó chợ, còn những người này mới chân chính là lão đại của thế giới ngầm.
“Sơ Tranh, cô dậy rồi à? Tôi mang bữa sáng đến cho cô nè.” Âm thanh của Phương Dư từ dưới tầng truyền đến.
Để tránh việc cô phải tự mình đi xuống mở cửa, Sơ Tranh đã đưa một cái chìa khóa biệt thự cho Phương Dư.
Sơ Tranh thay một bộ quần áo rồi xuống tầng.
Phương Dư đang bày biện bát đũa, thấy Sơ Tranh đi xuống thì lập tức nở nụ cười: “Dậy rồi à? Đây là cháo cha tôi nấu đấy, ngon lắm nha.”
Sơ Tranh ngồi xuống uống hai ngụm: “Rất ngon.”
“Vậy sao. Ngon thì uống nhiều chút nha.” Phương Dư đem toàn bộ cháo đẩy sang cho cô, ánh mắt lấp lánh mong chờ.
Sơ Tranh: “......”
Đây là muốn cho cô no chết sao?!
“Sơ Tranh, cô thấy những người bên ngoài không?” Phương Dư đột nhiên chỉ vào đám người đang ra ra vào vào kia.
“Ừ.” Mới sáng sớm ra đã ồn ào, đến đạo đức tối thiểu cũng không có.
“Những người kia không giống người tốt lắm đâu, cô ở đối diện với bọn họ thì cẩn thận một chút.” Phương Dư nói: “Tôi có nghe cha nói, đám người này là người ở căn cứ trên thủ đô, chờ liên hệ được với căn cứ ở thủ đô xong thì sẽ rời đi.”
Sơ Tranh: “Đường thông tin bây giờ không còn sao?”
“Ừ, trước đấy còn có thể liên lạc với căn cứ bên cạnh, nhưng bây giờ đã không thể liên lạc được nữa.” Phương Dư gật đầu.
Sơ Tranh gật đầu, tiếp tục uống cháo.
Phương Dư đã quá quen với thái độ lãnh đạm của Sơ Tranh nên bắt đầu mở máy tự mình nói chuyện một mình.
-
Sau khi Phương Dư rời đi, Sơ Tranh một mình ở biệt thự lãng phí thời gian, rất nhanh đã đến chạng vạng tối, Vương Giả đột nhiên phát cho cô nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tài trợ vật tư cho căn cứ, thời hạn là mười ngày.】
Sơ Tranh: “.........”
Cmn có bệnh à!
Mi có bệnh phải không!
【Chị gái nhỏ, em không có.】Vương Giả ủy khuất phủ nhận.
Không làm.
【... Chị gái nhỏ, hết thời gian là phải chơi lại từ đầu đấy~~~】Không làm cũng phải làm!
Chơi lại cái ông nội nhà mi!
Tài trợ vật tư cho căn cứ, nói cách khác là không thể dùng tinh hạch đập được?
【Đúng vậy nha chị gái nhỏ, chị chỉ cần đi tìm vật tư là được, em sẽ không cung cấp tinh hạch cho chị nữa, đợi sau khi chị hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ chuyển số lượng tinh hạch tương đương đến ban thưởng cho chị.】
Sơ Tranh cho Vương Giả một cái mặt lạnh lẽo như băng giá.
Sơ Tranh thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Biệt thự đối diện vừa đúng lúc cũng có người đi ra, người được vây quanh không phải ai khác, chính là Ninh Ưu.
Lúc này Ninh Ưu đã ăn sang mặc đẹp, được người ta bảo vệ vào chính giữa.
Sơ Tranh ra đứng ngoài biệt thự, Ninh Ưu cũng nhìn thấy cô, nhưng lúc này thân phận của Ninh Ưu đã được xác định nên cô ta không còn e sợ Sơ Tranh nữa, vì vậy cao ngạo giương cằm, sự đắc ý tràn đầy đáy mắt.
Sơ Tranh đến một ánh mắt cũng chẳng thèm vứt, bơ đẹp cô ta đi về phía đại sảnh nhận nhiệm vụ.
Ninh Ưu: “......”
Bày tư thế xù lông cả nửa ngày thế mà lại bị đối phương coi thường, còn có chuyện gì làm người ta tức giận hơn thế nữa.
Giống như là bất kể cô ta có làm ra chuyện gì, người ta cũng chẳng thèm để vào mắt, còn cô ta chỉ như đồ tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Nội tâm Ninh Ưu thầm uất hận, cô ta không xác định được rốt cục có phải là cô đã mất trí nhớ thật hay không...
Phải tìm cơ hội để xử lý cô, không thì cô ta vẫn cảm thấy không an toàn chút nào.
Ninh Ưu đi theo vệ sĩ đến đại sảnh nhận nhiệm vụ.
Vì không còn liên lạc được với căn cứ bên thủ đô nên hiện tại, bọn họ muốn đi tìm máy bay, Bất quá, giờ muốn ra khỏi căn cứ thì phải đến đại sảnh nhận nhiệm vụ, nếu không thì sẽ không ra được, bọn họ cũng phải làm theo quy định.
Ninh Ưu chủ động nói: “Tôi đi cùng mọi người được chứ.”
“Tiểu thư, chúng tôi tìm xong sẽ lập tức trở về, cô cứ chờ ở trong căn cứ thì an toàn hơn.”
“Không sao, tôi có dị năng.”
Ninh Ưu kiên trì muốn đi cùng bọn họ.
Những người đi theo Ninh Ưu hơi chần chừ, cuối cùng cũng đồng ý.
Bọn họ tiến vào đại sảnh nhận nhiệm vụ, chuẩn bị nhận tùy tiện một nhiệm vụ nào đó.
“Xin chào, mọi người muốn đi về hướng sân bay thành phố A sao?” Có người phụ trách trong đại sảnh chạy tới tiếp.
Người đàn ông đứng cạnh Ninh Ưu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Là thế này, quân đội của chúng tôi cũng muốn đi đến đấy, không biết có thể đi cùng với mọi người không?” Người phụ trách nói: “Nhiều người hành động cũng sẽ càng an toàn hơn.”
Người đàn ông muốn từ chối, nhưng Ninh Ưu lại nói chen vào: “Chúng tôi không quen đường thành phố A lắm, các anh có người biết đường không?”
“Có, nếu không chúng tôi cũng không dám tùy tiện đi đâu.”
Ninh Ưu đồng ý thay cho người đàn ông bên cạnh, tỏ vẻ có thể đi chung với nhau.
Người bên cạnh nhíu mày, cảm thấy có gì đó bất ổn.
Nhưng bây giờ Ninh Ưu là tiểu thư của bọn họ, họ phải nghe lệnh cô, đương nhiên cũng không dám phản bác cô.
Người phụ trách vội vàng cười đưa bọn họ vào bên trong đàm phán.