Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 156: Chương 156: Đại gia thời mạt thế (20)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Trong căn cứ quân đội thì đây được coi là hành động lớn, người tham gia chẳng những có quân nhân, mà còn có những đội ngũ được chiêu mộ khác nữa.

Nhưng số đội chiêu mộ được rất ít.

Còn thấp hơn cả mong muốn rất nhiều.

Người ta đã không muốn tham gia thì cũng không thể dí súng vào đầu bắt người ta tham gia được.

Thế nhưng, đến khi bọn họ lái xe ra khỏi căn cứ thì lại phát hiện phía trước cũng có đội ngũ rời đi.

Chờ đến khi ra khỏi căn cứ rồi, có người tò mò hỏi: “Đội ngũ phía trước làm gì thế?”

Người biết chuyện trả lời: “Là một người tự đứng ra tổ chức một đội ngũ.”

“Một người thôi sao? Để làm gì?”

“Không biết nữa, hôm qua ở đại sảnh nhận nhiệm vụ có rất nhiều người đến báo danh, ai tham gia sẽ được nhận tinh hạch, nếu không phải tôi đã nhận nhiệm vụ trước rồi thì cũng muốn tham gia đấy.”

“Người vung tiền như rác... là Sơ Tranh sao?”

“Trừ cô ấy ra thì còn có thể là ai.”

“Bọn họ đi hướng nào?”

“Hình như cũng đến thành phố A thì phải.”

“Vậy không phải là cùng một đường với chúng ta sao?”

“Đúng vậy...”

Sơ Tranh ngồi trên chiếc xe đầu tiên, người lái xe là anh Bảo, hôm qua khi cô nhận nhiệm vụ ở đại sảnh thì gặp được ba người này, tốt xấu gì cũng là tài xế quen thuộc, nên Sơ Tranh dùng luôn.

Đằng sau còn có đoàn xe của đội Dũng ca.

Nhân số của Dũng ca đã bị giảm bớt không ít.

Nghe Dịch Tiếu nói là sau khi vào căn cứ, người của Dũng ca liền náo loạn rồi tách nhau ra, đám người kia mang theo bọn người Hinh Nhi rời đi.

“Cái kia, Lục Nhiên đâu?” Dịch Tiếu nhịn rất lâu, đã rất muốn hỏi từ hôm qua rồi.

“Chạy rồi.”

“Chạy...” Chạy?!

Ba người bọn họ không dám nhắc đến Lục Nhiên nữa, dù sao vừa rồi bọn họ cảm thấy hai chữ mà Sơ Tranh nói ra hình như còn mang theo cả sát khí.

Cửa lớn của căn cứ mở ra, đội ngũ nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Thành phố A cách căn cứ này tầm mấy trăm cây số, bọn họ một đường thẳng tiến cũng không gặp nhiều xác sống cho lắm, nhưng mà thời tiết quá nóng, xe không thể chịu được nhiệt độ cao như vậy nên bình thường chỉ có thể di chuyển vào buổi sáng sớm và chiều tối.

“Trước đây tôi đã từng đi qua nơi này.” Dịch Tiếu nói: “Thành phố A là thành phố thương mại về xuất nhập cảnh, chúng ta có thể đi đến bến cảng, nơi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều vật tư.”

“Chắc chắn những người khác cũng đã nghĩ đến việc này.” Hạ Thành không tán thành cho lắm.

Sơ Tranh xuống xe, bảo đội ngũ đằng sau chia ra hành động, ai tìm được vật tư thì có thể mang về căn cứ trước, đến lúc đấy giao lại cho cô là được, dựa theo số vật tư tìm được mà đổi lấy tinh hạch.

Đội ngũ lần lượt tách nhau rời đi, Dũng ca sờ sờ hình xăm của hắn bước tới: “Chúng ta đi đâu đây?”

Sơ Tranh nói: “Chúng ta đến bến cảng.”

“Đi, tôi đi theo các cô.” Dũng ca ngậm điếu xì gà nhưng không châm lửa: “Hi vọng đến đấy có thể tìm được lửa, điếu xì gà này mẹ nó tôi ngậm cũng được nửa tháng rồi đấy.”

Dũng ca bảo người của hắn đến chỗ khác tìm thử, còn hắn thì lên xe của Sơ Tranh.

Có Hạ Thành ở đây, nên con đường bọn họ đi đến bến cảng thuận lợi đến kỳ lạ, cho dù có gặp phải mấy con đường đã bị phá hỏng thì cũng rất nhanh tìm được đường khác mà đi.

“Phía trước là sân bay à?”

Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng.

“Ừ.” Dịch Tiếu gật đầu: “Sân bay này trước mạt thế vừa được đưa vào sử dụng không bao lâu.”

“Chúng ta đến sân bay trước.”

Anh Bảo kỳ quái: “Đến sân bay làm gì? Trong phi trường cho dù có vật tư thì cũng không nhiều lắm đâu.”

“Làm theo lời tôi.”

Anh Bảo không khỏi cảm thấy run rẩy, nhanh chóng lái xe về hướng sân bay.

Trong phi trường, máy bay bị đâm hỏng hóc tứ tung, kiến trúc cũng đã bị phá hủy đến bảy tám phần.

Sân bay to như vậy mà Sơ Tranh chỉ tìm được có hai chiếc máy bay còn nguyên vẹn không hỏng hóc: “Có thuốc nổ không?”

“A?”

Dũng ca mồm ngậm điếu thuốc đi tới, lấy ra quả lựu đạn: “Chỉ có cái này thôi.”

Anh Bảo kinh ngạc: “Anh nhét ở đâu thế?”

Dũng ca vỗ vỗ vào túi mình.

Anh Bảo: “......” Cũng không sợ nổ chết chính mình hay sao, quả nhiên mấy người xã hội “màu” này không thể trêu vào mà.

Hình dáng anh Bảo mặc dù có cao lớn thô kệch nhưng hắn tuyệt đối không phải là lưu manh, trước mạt thế hắn vốn chỉ là một huấn luyện viên thể hình mà thôi, thế nhưng vì bị khách hàng khiếu nại nhiều quá nên bị sa thải.

Còn chưa kịp xuân đau thu buồn thì mạt thế đã đến.

Thậm chí hắn còn tận mắt nhìn vị khách hàng mới khiếu nại kia bị Zombie răng rắc gặm cắn.

Lúc ấy còn bị dọa cho phát khiếp.

Nhưng mới sau vài ngày cũng đã thích nghi được với thiết lập của mạt thế này.

Sơ Tranh cho nổ tung máy bay, Dịch Tiếu ở bên cạnh tìm được thêm ba máy bay trực thăng khác, xem chừng là tới đón người nhưng cuối cùng lại không đón được, đến cả người điều khiển cũng tèo luôn.

Tiếng nổ phát ra âm thanh lớn như vậy, nhưng trong sân bay cũng không có zombie xuất hiện, không biết có phải vì sân bay này vừa được đưa vào sử dụng mới gần đây hay không, Zombie trong sân bay tương đối ít, cũng có thể chúng nghe thấy âm thanh ở gần đấy nên đã chạy hết ra ngoài rồi.

Sơ Tranh nổ máy bay xong, lại nhắm mục tiêu vào máy bay trực thăng.

Dũng ca: “......”

Không cần tuyệt tình đến thế chứ?

Quả nhiên mục đích của Sơ Tranh đến sân bay, là để cho nổ hết đám máy bay.

Dũng ca cảm thấy mình đã ác lắm rồi.

Nhưng so với cô gái trước mắt thì hắn còn phải xách dép chạy theo dài dài, ngoài mặt hắn có hơi hung bạo, nhưng người hung ác thật sự sẽ chỉ làm mà không nói, như vị trước mặt này chẳng hạn.

Sơ Tranh nổ xong máy bay trực thăng, thì thấy mấy con zombie không biết chạy từ đâu đến.

Dũng ca giơ khẩu súng lên, mấy con zombie bỗng nhiên như bị sa hóa, chỉ còn lại bột mịn bay lả tả rơi xuống.

Dưới ánh lửa, cô gái ngạo nghễ đứng đấy, gió làm góc áo cô lay động, thanh lãnh mà tôn quý, khí phách quân lâm thiên hạ.

Đám người: “......”

“Cô... có dị năng gì vậy?” Dũng ca bất ngờ đến mức rơi luôn cả điếu thuốc đã ngậm hơn nửa tháng.

Mẹ kiếp sao lợi hại vậy!

Cứ vung tay lên một cái... Vung một cái, chỉ một cái mà thôi, hắn nhìn thấy rất rõ ràng đấy!

Đây chính là cảm giác bá khi như vạn dặm non sông đều phải phủ phục dưới chân cô vậy.

Lăn lộn ở mạt thế đã một thời gian dài như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dị năng lợi hại đến thế.

Sơ Tranh trưng ra khuôn mặt nhỏ: “Tôi không có dị năng.”

Dũng ca không tin.

Không có dị năng thì vừa rồi là cái gì?

Hắn lại nghĩ rằng Sơ Tranh không chịu nói.

Nhưng mà cũng có thể hiểu được, ngoại trừ dị năng phổ biến ra, thì hầu hết những người có dị năng đặc biệt đều không thích mang dị năng của mình ra khoe khoang.

Dũng ca xã hội đen trấn định nhặt điếu thuốc lên, kẹp ra sau tai: “Máy bay cũng nổ xong rồi, có thể đi được chưa?”

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, thì có mấy chiếc xe tiến đến, xếp thành một hàng dài.

Người trên xe lập tức đi xuống, chạy ngay đến chỗ máy bay trực thăng còn đang bốc cháy nghi ngút.

Đương nhiên là không kịp dập lửa nữa rồi.

Sắc mặt đám người trở nên vô cùng khó coi.

Ninh Ưu quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh, tức giận nói: “Cô làm nổ máy bay?”

Những người còn lại cũng đồng thời nhìn qua.

Ba người anh Bảo và Dũng ca lập tức đề phòng.

Sơ Tranh thì một mặt nghiêm túc phủ nhận: “Không có, khi tôi tới thì đã như vậy rồi.”

Sao cô có thể phủ nhận một cách hùng hồn khí phách như thế nhỉ?

“Nơi này cũng chỉ có mấy người các cô, không phải là do cô thì là ai?” Ninh Ưu còn lâu mới tin: “Cô cố ý nổ hỏng máy bay có phải không?”

Nhất định là cố ý!

“Không phải, tôi không làm, đừng có sủa lung tung.” Sơ Tranh phủ nhận ba câu liên tiếp.

Ninh Ưu nâng giọng: “Vậy thì là ai?!”

Sơ Tranh chỉ vào con zombie đang lung lay đi tới: “Nó.”

Ninh Ưu: “......”

Zombie: “Grừ!!!”

Không biết có phải xác sống này thấy thế lực hiện nay của mình quá ít ỏi hay không, kiểu như đối mặt với một đống đồ ăn như vậy mà sợ không nuốt nổi, nó đột ngột ngừng lại.

Còn ra vẻ ta đây ngửi thử vài cái, rồi quay người lung lay trở về.

Sơ Tranh: “...”

Zombie mà cũng biết diễn quá nha!

Ninh Ưu căm hận trừng Sơ Tranh một cái, nghiêng đầu nói với người bên cạnh hai câu.

Đám người kia lập tức nhìn Sơ Tranh với ánh mắt bất thiện.

Có người còn lặng lẽ lên đạn, bầu không khí khẩn trương, khóe miệng Ninh Ưu lộ ra một nụ cười lạnh.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên.

*

Zombie: Cái tội này ông đây không gánh!!! Chạy chạy chạy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.