Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 158: Chương 158: Đại gia thời mạt thế (22)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

==========================

“Tất cả giơ tay lên cho tao!”

Âm thanh quát lớn đầy vẻ thô bạo truyền đến từ phía trên thùng hàng.

Dịch Tiếu và Hạ Thành đang dọn đồthì bị dọa đến chân tay nhũn mềm, đồ đạc “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, đạn dược trong rương rớt hết ra ngoài.

Dũng ca và anh Bảo đang ở thùng hàng bên cạnh, nghe thấy âm thanh thì đồng thời im lặng, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

“Giơ tay lên cho tao!” Người ở phía trên lại quát lớn.

Dịch Tiếu và Hạ Thành hành động giống hệt nhau.

Giơ tay lên, ôm đầu ngồi xuống.

“Người ở bên trong, cũng giơ tay lên đi ra!”

Dũng ca đưa cho anh Bảo một khẩu súng, rồi bày ra thế thủ của xã hội đen.

Anh Bảo: “???” Gì chứ?

Dũng ca: “......”

Dũng ca hạ giọng: “Tôi ra ngoài trước, cậu hãy hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Từ vị trí của hắn còn có thể nhìn thấy Dịch Tiếu, ngón tay Dịch Tiếu chống trên mặt đất, chỉ vào một rương khác.

Dũng ca hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị lao ra thì đã thấy một bóng đen rơi xuống, ầm một tiếng ngã ngay trước mặt Dịch Tiếu và Hạ Thành.

Nữ sinh nhảy từ trên cao xuống, đá vào bụng người kia.

Súng trong tay người kia rơi xuống, cơ thể cũng trượt trên mặt đất bay một đường ra đằng sau, thẳng đến khi đụng vào thùng hàng mới dừng lại.

Dũng ca: “.....”

Có cho người ta cơ hội thể hiện nữa không đây!

“Đều mẹ nó thành thật một chút cho tao!”

Vô số họng súng nhắm vào bọn họ, hai bên phía trênthùng hàng đều có người xuất hiện, bọn họ đã bị vây lại.

Dũng ca: “...” Bây giờ mình lên sàn có được không nhỉ!

Nhưng mà thần sắc Sơ Tranh vẫn cứ bình tĩnh giơ... Giơ tay lên?!

Không phải chứ lão đại!

Khí phách của cô đâu?

Sao lại nhận thua rồi?

Dịch Tiếu và Hạ Thành vốn đang ngồi quỳ trên mặt đất nên cũng không cần đổi tư thế, tiếp tục ngồi im như cũ.

“Bỏ vũ khí xuống!”

“Nói mày đấy, mẹ nó có nghe thấy không, bỏ vũ khí xuống!”

“Ầm!”

Dũng ca tay run lên một cái, vũ khí rơi xuống đất, hắn bị đuổi đến chỗ Sơ Tranh bên kia, còn anh Bảo đang đứng bên cạnh thùng hàng, cũng bị người ta áp giải ra.

“Sao lại nhận thua rồi?” Dũng ca hạ giọng hỏi.

“Nhiều người, còn có súng.” Sơ Tranh bình tĩnh trả lời Dũng ca.

“Cũng không nhiều lắm mà, có thể lao ra được mà.”

Sơ Tranh chậm rãi bổ sung nốt một câu: “Đánh không thắng.”

“???”

Đây không phải là lời cô nên nói đâu nhé?!

Tư thế một người giữ ải, vạn người không qua vừa nãy đâu rồi?

Cái dị năng quỷ dị kia đâu rồi?

Đánh không lại là cái của nợ gì vậy?

“Vận khí chúng mày cũng khá tốt đấy.” Một người đàn ông có lông mày hình chữ bát trong đám kia nhìn vào trong thùng hàng: “Vừa mở ra đã có nhiều vũ khí vậy rồi.”

“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu đồng ý, cô cũng cảm thấy vận khí mình rất tốt, gặp phải nhiều lũ chó chết chặn đường thế cơ mà.

“......” CMN ai bảo cô gật đầu đâu hả!

Nhưng lời nói cũng đã nói rồi, nên người có lông mày hình chữ bát cũng chỉ có thể nghẹn ra một tiếng hừ lạnh.

Lông mày chữ bát ngờ vực đánh giá Sơ Tranh, biểu hiện của cô gái này khác hẳn với đám phụ nữ bọn họ từng gặp được.

Trên mặt cô không có vẻ gì là kinh hoàng, cũng chẳng thấy nịnh nọt vuốt đuôi ngựa như những đứa con gái khác.

Cô quá bình tĩnh...

Bình tĩnh đến nỗi khiến cho người ta sợ hãi.

“Mang về trước đã.”

“Tất cả đứng lên... nhanh lên, đừng có mà lề mề nằm đây, tay để ở nơi nào tao có thể nhìn thấy, ai dám làm ra động tác gì thì đừng trách lão tử đây không khách khí...”

Năm người bị ép đi theo những người này đến nơi đóng quân của bọn chúng ở bến cảng.

Đó là một tòa cao ốc đã được gia cố, rõ ràng là căn cứ của đám người này.

Bọn họ bị mang lên tầng hai, rồi bị nhốt vào trong một căn phòng.

Sơ Tranh nhìn ngắm bốn phía, Vương Giả vẫn đang không ngừng lải nhải bên tai cô, phiền chết đi được.

【Chị gái nhỏ, chị khẩn trương lên! Thẻ người tốt của chị vẫn đang chờ chị đến cứu kìa!】

Cứ để hắn chờ đi.

Dù sao cũng không kém cỏi đến thế đâu, không phải sau này hắn còn hắc hóa đấy sao? Chứng tỏ hắn không dễ chết thế đâu.

【Hắc hóa a!】

Nhốt lại là được, sợ cái gì.

【...】Chị gái nhỏ, cái việc không bằng cầm thú vậy mà sao chị có thể nói tỉnh queo như thế chứ.

Chị mới hắc hóa thì có, chị... ghê gớm nha!

Hạ Thành vẫy tay với Sơ Tranh: “Tiểu thư Sơ Tranh, bọn hắn đem vũ khí lên xe hết rồi.”

Sơ Tranh đi đến trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới, những người kia đang chuyển vũ khí lên xe, hơn nữa cũng có không ít người đang quét sạch đám đồ đạc khác, nhìn thì có vẻ đang định rời khỏi nơi này.

Mặc dù đồ đạc ở bến cảng này rất nhiều, nhưng một khi zombie tuôn ra thì cũng chỉ có một con đường chết, nơi này không phải là địa điểm lý tưởng để đóng đô lâu dài.

“Lại có người đến...”

Anh Bảo chỉ vào những người ở phía xa đang đi tới bên này.

Sơ Tranh: “......”

Thật cmn có duyên mà.

Trong đám người kia, ở giữa rõ ràng là đám người của Ninh Ưu, hiển nhiên đội bên đó cũng bị đám người này bắt được.

Xui xẻo gớm.

-

Tầng hầm của trụ sở.

Hai người đàn ông cởi trần dựa vào cổng hút thuốc, trong tầng hầm có tiếng thét chói tai của phụ nữ, tiếng khóc của trẻ con, và tiếng mắng chửi đánh đập của đàn ông.

Hơn mười phút sau, có một người người đàn ông kéo lưng quần hùng hổ đi ra.

Bên trong phòng giam có ba người phụ nữ cũng hai đứa trẻ, ngoài ra còn có hai nam sinh khác.

Người phụ nữ ôm cơ thể khóc nức nở, từ đấy có thể thấy chuyện gì vừa xảy ra.

Hai đứa trẻ núp trong góc khuất, đôi mắt đen nhánh sáng ngời lúc này lại đang tràn ngập sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Mà hai tên nam sinh kia, một người trong số đó đang nằm rạp trên mặt đất, nếu như không phải cánh môi còn đóng mở, thì cũng không ai biết hắn vẫn còn sống.

Bên cạnh hắn là một thiếu niên, thiếu niên cúi thấp đầu, ngồi dựa vào tường, cánh tay đặt trên đầu gối, máu trên đầu ngón tay nhỏ giọt xuống mặt đất.

Ánh sáng yếu ớt trong tầm hầm phác họa lên thân hình tinh tế mà đơn bạc của thiếu niên, bóng dáng hắn in lên tường cong cong vẹo vẹo, tự dưng làm cho người ta không kiềm chế được mà sợ hãi.

Tí tách...

Giọt máu rơi xuống mặt đất, hòa vào trong vũng máu.

Nhưng ngay vào lúc này.

Đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến.

Người trong tầng hầm hoảng sợ nhìn vào cánh cửa cách đó không xa, giống như nơi đấy sắp có mãnh thú nào xông vào.

Nhưng cái gì cũng không có, cánh cửa tầng hầm bị đóng sầm lại.

Pằng pằng pằng...

Tiếng súng từ gần đến xa, tiếng bước chân cùng tiếng mắng chửi cũng xa dần.

Không biết sau bao lâu, bên ngoài chỉ còn lại sự im lặng.

Tất cả lâm vào tĩnh mịch.

Sự tĩnh mịch làm cho lòng người sinh ra sợ hại.

Cộp..

Cộp cộp...

Tiếng bước chân tiến tới gần, tất cả mọi người đều co lại trong góc khuất, sợ hãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Bên ngoài dường như có tiếng nói chuyện, nhưng quá nhỏ, bọn họ không thể nghe rõ là đang nói gì.

“Rầm!”

Cửa tầng hầm bị đạp ra, bay vào bên trong, rơi xuống lớp bụi bặm.

Sơ Tranh trấn định thu chân lại, chẳng thèm nhìn đám người đang nuốt nước miếng bên cạnh, đi vào trong tầng hầm.

Tầng hầm cũng không lớn lắm, Sơ Tranh liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên đang dựa vào tường.

Cô đi về phía đó.

Sơ Tranh nhìn thấy bóng người bên kia im lìm không nhúc nhích.

Không phải ngủm rồi chứ?

Không thể nha.

Hắn còn chưa hắc hóa mà, làm sao đã treo được, cho dù có treo, thì cũng phải chờ hắc hóa xong đã chứ?

Ừ ha!

Sơ Tranh trấn định đứng trước mặt thiếu niên, ba người phụ nữ trong tầng hầm ôm chặt lấy nhau, thân thể run lẩy bẩy đến lợi hại.

Sơ Tranh đứng ba giây.

Vẫn không có phản ứng.

Sơ Tranh: “......” Thẻ người tốt treo rồi, treo rồi sao?!

Nội tâm Sơ Tranh cũng hơi hoảng hốt, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, cô đưa tay ra thăm dò hơi thở của thiếu niên.

Vẫn còn thở.

Chưa có chết.

Thế mới nói thẻ người tốt còn phải hắc hóa mà, sao có thể dễ dàng treo máy thế được.

Cảm giác dinh dính và lạnh lẽo từ trên cổ tay truyền đến, Sơ Tranh ngước mắt, ánh mắt chạm đến cánh tay thiếu niên đang nắm cổ tay cô.

Máu... Máu!!

Buông tay raaa!!

Sơ Tranh mặt không đổi sắc hất tay hắn ra.

Có lẽ thiếu niên dùng lực không lớn lắm, nên chẳng những bị Sơ Tranh hất ra, mà còn bị ném lên tường, ngã uỳnh xuống.

Sơ Tranh: “...”

Ta, ta không cố ý đâu!

Giờ đỡ thẻ người tốt dậy thì hắn còn cảm thấy ta là người tốt không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.