Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 159: Chương 159: Đại gia thời mạt thế (23)




Edit: Thập Ca - Kiera_Frey

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

#Tiểu Thập: Ahh. dạo này ta lười quá, đến tận bây giờ mới mò lên đây, (・”з”・). Thời gian qua thật sự cảm ơn Oanh tổng cùng thím Dưa Hấu đã cố gắng hết sức gánh team cùng các tiểu thiên sứ đã ủng hộ <3

======================

Tình hình cơ thể Lục Nhiên vốn đã không tốt, giờ lại còn bị Sơ Tranh hất mạnh như thế, thiếu chút nữa là bất tỉnh nhân sự.

Sơ Tranh hất xong mới muộn màng nhận ra, không thể đối xử với thẻ người tốt như vậy nha.

Phải mau chạy đến đỡ người ta dậy.

Nhịp hô hấp của Lục Nhiên cực kỳ mỏng manh, sắc mặt tái nhợt dựa sát vào Sơ Tranh, gần như dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô.

Mùi máu tanh tràn lan trong cổ họng dần được hương thơm quen thuộc thay thế.

Lục Nhiên vô thức bình tĩnh trở lại.

“Cô... sao lại tới đây?” Lục Nhiên khó khăn nâng mí mắt, cất giọng nói khàn khàn.

Sơ Tranh lạnh nhạt nói: “Ai bảo anh chạy.”

Dám không chịu nghe lời tôi.

Đây chính là hậu quả!

Thẻ người tốt thì phải nhốt lại mới đảm bảo!

Lục Nhiên: “....”

“Có thể tự đi không?” Sơ Tranh hỏi hắn.

Lục Nhiên dựa vào vai cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp khẽ phun lên cổ Sơ Tranh: “Cô, cảm thấy thế nào?”

Sơ Tranh có hơi khó chịu ngả ra sau, cũng thật sự thử buông hắn ra.

“....”

Rốt cuộc cô ta nhìn từ chỗ nào mà thấy hắn có thể tự đi hả!?

Lục Nhiên đứng không vững, lảo đảo ngã chổng mông xuống đất.

Thế là Lục Nhiên lại tiếp tục kéo Sơ Tranh vào sổ đen.

Đây mà là người tốt à?

Hoàn toàn!! Không thể nào!!

Sơ Tranh lại phải đi kéo Lục Nhiên dậy, thế này cũng quá yếu sinh lý rồi.

-

Sơ Tranh mang Lục Nhiên đã ngất xỉu rời khỏi tầng hầm.

Bên ngoài chính là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là vết đạn bắn đục phá, vài đoạn còn nhìn thấy thi thể.

“Tiểu thư Sơ Tranh, hình như có chuyện gì rồi....” Dũng ca nhíu mày nhìn những thi thể đang nằm la liệt.

“Lúc chúng ta xuống tầng ngầm, rõ ràng còn nghe được tiếng nói chuyện, nhưng xuống rồi thì lại không nghe thấy nữa.... Mấy người này rốt cuộc là do ai giết?” Dịch Tiếu thắc mắc.

“Hay do đám người vừa nãy?” Hạ Thành cùng Bảo ca đồng thanh lên tiếng.

“Không phải.” Sơ Tranh đưa chân đá đá mấy thi thể trên mặt đất.

Mọi người đồng thời quay lại nhìn cô.

Mọi chuyện phải bắt đầu nói từ lúc Ninh Ưu xuất hiện.

Bọn người Ninh Ưu cũng bị bắt nhốt lại, vừa lúc đối diện với Sơ Tranh.

Do cái đám xã hội đen kia đang bận chuẩn bị chuồn khỏi đây, nên đã không cho người canh giữ.

Bởi vậy đội của Ninh Ưu nhân cơ hội nhanh chóng phá khóa, chuẩn bị chạy trốn.

Thế là Sơ Tranh liền bình tĩnh bán đứng bọn họ.

Sau đó, tất nhiên là hai bên lao vào choảng nhau rồi.

Đám người Ninh Ưu đánh nhau túi bụi với đám xã hội đen, còn Sơ Tranh thản nhiên theo sau nhặt nhạnh đồ tốt.

Chờ bọn họ xuống dưới tầng hầm thì đương nhiên tiếng động trên mặt đất đã dần biến mất.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ còn cho rằng đối phương đang đi truy sát đám Ninh Ưu.

Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ không phải vậy lắm....

Mấy người này đều đã chết.

“Đây không phải là do con người giết.” Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về cuối hành lang.

“Không phải do người?”

Tất cả mọi người đều sợ dựng hết tóc gáy.

Trên thế giới này, ngoài con người ra thì chỉ có con zombie.

Mà nếu không phải do người giết... thế chẳng phải là zombie giết sao?

Nhưng việc này sao vẫn thấy sai ở điểm nào!?

Zombie giết người thì làm gì có chuyện để lại toàn thây bao giờ?

Bọn chúng chẳng nhẽ không gặm mấy miếng sao?

Chẳng lẽ con zombie kia không đói bụng?

Dũng ca cẩn thận lật một cái xác đang nằm dưới đất lên, trên ngực người kia có vết cào, máu thịt lẫn lộn, sâu tới nỗi mơ hồ còn nhìn thấy cả xương.

Đây đích xác không phải là thứ mà con người có thể làm ra.

“Zombie này là thứ gì vậy...” Hạ Thành bắt đầu run rẩy, mặt mũi tràn ngập sợ hãi.

Sơ Tranh: “Zombie tiến hóa.”

Dũng ca híp mắt, cảm thấy xung quanh đều có nguy hiểm rình rập, hắn cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

“Zombie tiến hóa sẽ lợi hại vậy sao?” Bảo ca vẫn còn hơi nghi ngờ.

Sơ Tranh liếc anh ta một cái: “Hiện tại chúng ta vẫn chưa hiểu biết nhiều về zombie tiến hóa thế nào, cho nên việc chúng bất ngờ giết những người này nhân lúc họ mất cảnh giác cũng không khó.”

“Nó... nó liệu còn ở đây không?” Hạ Thành quan tâm nhiều đến vấn đề này hơn.

“Không biết.” Sơ Tranh mang Lục Nhiên xuống dưới: “Cứ gặp sẽ biết thôi.”

Hạ Thành: “....” Không, tôi một chút cũng không muốn gặp nó.

Mấy người còn lại nhìn nhau vài lần rồi nhanh chóng đuổi theo đội của Sơ Tranh.

Đây chính là mấy người còn sống sót trong tầng hầm vừa nãy.

Đường xuống dưới tầng cũng khá thuận lợi, không gặp phải zombie tiến hóa nào cả.

Càng đi xuống thì thi thể càng ít đi.

Bãi đỗ bây giờ đã thiếu rất nhiều xe, hẳn là đã chạy trốn gần hết rồi.

“Làm ơn, xin các người đưa chúng tôi đi cùng với!” Một người phụ nữ vội vàng nắm cửa xe, gương mặt đầy vẻ khẩn cầu.

Phía sau cô ta còn có hai người phụ nữ cùng hai đứa con, bên cạnh là một nam sinh đang thoi thóp.

Bản thân Hạ Thành còn sợ lo không xong, dùng sức dập cửa lại, nói vội một câu: “Tôi không phải là sếp, có hỏi thì đi hỏi bọn họ đi.”

Sơ Tranh ôm Lục Nhiên ngồi ở ghế sau, thấy cửa sổ còn đang mở một nửa, người phụ nữ kia liền vội vã lao đến: “Cầu xin các người đưa chúng tôi đi với, cầu xin các người.”

Sơ Tranh thờ ơ đóng kín cửa sổ lại.

Dịch Tiếu tốt bụng chỉ sang bên cạnh: “Bên kia còn xe đấy, nhưng mọi người phải tự lái thôi, thật xin lỗi nha, bọn tôi không thể đưa các người theo được.”

“Chúng mày không thể để bọn tao lại đây. “ Người phụ nữ đột nhiên gào lên, điên cuồng kéo cửa xe: “Cho chúng tao lên xe.”

Xe vọt lên như tên bắn ra ngoài, nữ nhân kia bị hất văng ra ngã sõng soài trên mặt đất, mấy người sống sót còn lại vội chạy đến nâng cô ta dậy.

Dịch Tiếu quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lo lắng.

Nhưng ngay sau đó, gương mặt Dịch Tiếu bỗng thất sắc kinh hoảng.

Gần như là cùng lúc, tiếng thét chói tai của người phụ nữ từ phía sau truyền đến.

“Mau tăng tốc, tăng tốc!!!” Dịch Tiếu hét lên.

Dũng ca cũng vừa nhìn thấy qua kính chiếu hậu.

Ngay tại chỗ mà đám người kia đang đứng, giờ xuất hiện một con zombie cao tới gần 2m nhảy qua từ thùng hàng.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả những người còn sống kia đã chết.

Zombie hướng về phía bọn họ đuổi theo, mỗi lần nó nhảy khoảng cách phải tới vài mét.

Không chỉ có thế, zombie còn phát động công kích với họ, dị năng hệ băng phóng ra, xuyên qua gầm xe xe, trải thành một dải băng giá ngay trước mắt họ.

Bảo ca kinh hồn táng đởm: “Nó có dị năng!”

Sơ Tranh ôm Lục Nhiên quay đầu nhìn một cái, zombie bò như con thằn lằn, nó nhảy lên thùng chứa hàng rồi đuổi theo bọn họ.

Đáng sợ quá đi!

Ầm!

Thân xe đột ngột chấn động

Người trong xe cũng đồng thời cứng đờ.

“Nó... nó ở trên nóc xe?”

Âm thanh móng vuốt bén nhọn cào vọng qua nóc xe, thật sự rõ ràng nói cho mọi người biết nó đang ở trên đó.

Cả người Hạ Thành giờ đã run như cầy sấy.

Dịch Tiếu cầm chặt súng, hiển nhiên cũng đang rất sợ hãi, dị năng trong tay Bảo ca dần dần tích tụ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe.

Một cái móng vuốt màu đen dài đâm xuyên qua trần xe, di chuyểnchậm rãi cẩn thận như đang thăm dò.

Bảo ca lập tức phóng ra một ngọn lửa.

Móng vuốt kia lập tức rụt lại.

Ngay sau đó, một trận âm thanh dữ dội phát ra trên nóc, trần xe bắt đầu biến dạng.

Mọi người trong xe ngồi không dám thở mạnh, tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, bầu không khí tràn ngập sự hoảng hốt.

Con zombie này hoàn toàn đã đánh tan nhận thức của họ về lũ xác sống.

Mạnh mẽ, thông minh, vô cùng khủng bố....

Ánh sáng từ trần xe tràn xuống dưới, thấp thoáng còn có thể thấy những móng vuốt màu đen, nó đang không ngừng cào nóc xe.

Âm thanh chợt dừng lại.

Chỉ còn thấy ánh sáng le lói đang rọi xuống từ nóc, không thấy nó đâu nữa.

Dịch Tiếu: “Zombie đâu rồi?”

Dũng ca nhíu mày: “Các cậu thử nhìn xem?”

Bảo ca vươn cổ ra quan sát: “Nó không có trên nóc xe!”

Rầm--

Ánh sáng trước mặt tự dưng tối sầm, con zombie mới nãy còn đang cào nóc giờ đã nhảy lên ngay đầu xe.

Nó ngồi xổm ở đó, giương cặp mắt xám vô thần nhìn chòng chọc vào mọi người, học theo phương thức của con người mà đánh giá bọn họ.

“Mẹ nó!” Dũng ca chửi thề, thân xe bắt đầu lung lay như muốn hất văng con zombie này đi.

Nhưng nó vẫn ngồi ổn định vững vàng ngồi xổm ở đó, không mảy may suy chuyển.

Choang——

Kính chắn gió nát tan, mảnh thủy tinh bắn tung tóe rơi vãi khắp nơi.

Sơ Tranh khẽ đưa ngón tay lên trong không khí, zombie như phát giác được nguy hiểm, đột nhiên nhảy dựng ra sau.

Sơ Tranh mở bàn tay đang nắm chặt ra, túm về khoảng không phía trước người.

Con zombie tự nhiên giơ tay, tự chặt đứt cánh tay của mình, nó nhảy lên thùng hàng rồi biến mất.

“.......”

Mẹ ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.