Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 160: Chương 160: Đại gia thời mạt thế (24)






Edit: Thập Ca Kiera_Frey

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

#Sha: Muốn tìm ảnh minh họa nàng nào đó lạnh lùng xài thứ vũ khí như tơ hồng mà bới khắp Pinterest chưa có a (⸝⸝⸝•́ω•̀⸝⸝⸝)

Ta up tạm ảnh ta vẽ từ chục năm trc cho các nàng coi đỡ, đừng chê ta a~~

(⸝⸝⸝•́ω•̀⸝⸝⸝)

Edit Thập Ca Kiera_FreyBeta Sa Nhi -ShadowysadySha Muốn tìm ảnh minh họa nàng nào đó lạnh lùng xài thứ vũ khí như tơ hồng mà bới khắp Pinterest chưa có aTa up tạm ảnh ta vẽ từ chục năm trc cho các nàng coi đỡ đừng chê ta a

========================

Rầm!

Mọi người vẫn còn đang ngơ ngác tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra thì toàn bộ xe đã đột nhiên bay lên, cảm giác mất trọng lực chới với ùa tới, chiếc xe lật nghiêng rồi nện mạnh xuống mặt đất.

Cả đám người đều bị quăng về một phía.

Sơ Tranh: "......"

CMN thứ nghiệt súc!

An tĩnh sống thì không tốt sao?

Cứ phải lượn ra đây tìm đường chết là thế nào hả!

Băng giá lan từ xa ùa tới, nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Sơ Tranh lạnh mặt buông Lục Nhiên rồi đá văng cửa xe ra, cô nhanh nhẹn nhảy xuống, một cước giẫm xuống ngay biên giới dải băng đang lan tràn.

Dải băng đột nhiên ngừng lại.

Toàn bộ thanh âm trong trời đất cũng như dừng lại.

Cô gái ấy ngạo nghễ đứng đó, khí thế áp bức thiên hạ, khiến không kẻ nào dám vượt qua cô nửa bước.

Ánh mắt thanh lãnh lẳng lặng nhìn về hướng băng giá lan tới, mũi chân khẽ nghiền.

Bề mặt băng bắt đầu nứt toạc, vết nứt răng rắc lan xa.

Rắc rắc ——

Từng cọc băng bén nhọn bay lên khỏi mặt đất, nhắm trúng một phương hướng nào đó rồi đồng loạt lao tớivun vút.

Băng xuyên thủng qua thùng chứa hàng.

"Grào!"

Tiếng gào phẫn nộ của zombie vọng ra từ sau thùng hàng vang lên.

Con zombie to lớn nhảy lên trên thùng chứa, quanh thân nó đã bị cắm chi chít các cọc băng, nó bèn lấy tay kéo hết khối băng ra.

Con ngươi xám ngoét của xác sống lóe lên tia hung hiểm độc ác.

"Grào!" Con zombie lại tiếp tục gào vào mặt Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "......."

Gào cái gì mà gào!

Gào gọi bà mày chắc?

Sơ Tranh giơ tay lên, zombie lui ngay về sau một bước, nhưng nó lại không phát giác được nguy hiểm nên hơi cong người, chuẩn bị phát động tấn công.

Nó muốn xé nát con người này!

Phập phập ——

Cọc băng đâm xuyên qua đầu con zombie từ phía sau.

Ánh sáng đỏ phảng phất léo lên trong không khí, cứ như đã bố trí nơi này thành thiên la địa võng.

Bàn tay Sơ Tranh khẽ nắm vào hư không, cơ thể zombie bắt đầu tan thành mây khói, một khối tinh hạch bay ra từ trong đám bột phấn, rơi vào lòng bàn tay cô.

Toàn thân tinh hạch có màu băng lam, so với mấy cái tinh hạch trắng hiện nay thì còn lớn hơn một vòng, tính thẩm mỹ cũng cao hơn nhiều.

Tinh hạch đã bắt đầu tiến hóa rồi...

Sơ Tranh cầm tinh hạch, xoay người đi về chỗ bị lật xe.

"Nhìn tôi làm gì?"

Dũng ca cùng Bảo ca đồng thời bò ra khỏi xe, mắt chứ A, mồm chữ O nhìn cô.

"Cô..." Dũng ca khó khăn nuốt nước bọt: "Rốt cuộc dị năng của cô là gì?"

Cho dù là hắn thì đối đầu với con zombie vừa rồi cũng không nắm chắc phần thắng chút nào.

Nhưng cô gái này thì khác, gần như chẳng làm gì mà cũng đã giải quyết gọn ghẽ con zombie kia.

Dị năng của cô ấy rốt cuộc là gì vậy?

Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh căng lại, nghiêm túc nói: "Tôi không có dị năng."

Vì sao lại không tin cô! Cô nói còn chưa đủ chân thành sao?

Sơ Tranh đưa mắt quét một vòng quanh xe: "Mau đưa bọn họ ra."

Dũng ca: "......"

Bảo ca: "......"

-

Lục Nhiên vốn đang bị thương, sau chuyện này vết thương lại thêm chồng chất, cả người nhìn quả thật toàn là máu vô cùng thê thảm.

"Tiểu thư Sơ Tranh, con zombie này..."

"Trước tiên cứ rời khỏi nơi này đã. "

Dũng ca ngó quanh bốn phía: "Để tôi đi tìm xe khác."

Cũng may vận khí của bọn họ khá tốt, chưa gì đã tìm được một chiếc xe tải, bên trong còn có vũ khí mà họ tìm được từ lần trước.

Rời khỏi cảng tàu, ai nấy đều thở phào một hơi.

Con zombie vừa rồi quá bá đạo.

Sự việc hôm nay, có lẽ cả đời nhớ mãi không quên.

Không chỉ vì Zombie, mà còn vì Sơ Tranh đã làm bọn họ cực kỳ chấn động.

【Chị gái nhỏ, chị không định cầm máu cho hắn sao?】 Thẻ người tốt sắp mất máu quá nhiều mà ngỏm rồi kìa!!

Sơ Tranh ghét bỏ liếc nhìn con người đầy máu đang nằm bên cạnh, rất đúng lý hợp tình trả lời Vương Giả: "Quên mất."

【.... Cái này mà cũng quên được sao? Đây là thẻ người tốt đó, chị mà không chịu bảo vệ hắn cho tốt thì sẽ bị "replay" đó biết không hả!!】

Sơ Tranh: "....."

Replay cái ông nội nhà mi!

【Cho nên chị gái nhỏ à, xin chị hãy chuyên tâm làm người tốt đi, người tốt thật sự sẽ không bao giờ làm vậy! Chị làm vậy còn không bằng cầm thú nữa kìa.】Thẻ người tốt mà hắc hóa thì nó mới không thấy lạ đâu.

-

Lục Nhiên bị nóng làm cho tỉnh dậy.

Hắn chống người ngồi dậy, thảm trên người liền trượt xuống.

Hắn sờ sờ tấm thảm xù, phải nặng ít nhất mấy cân: "....."

Đứa nào mà ngu thế hả trời?

Thời tiết nóng hầm hập thế này còn đi đắp thảm cho hắn?

Lục Nhiên nhìn xung quanh chỗ mình nằm, khắp nơi đều là rương vũ khí, có cái đã mở ra, hắn thì đang nằm trên hai cái rương được kê sát nhau.

Khoang xe nóng như lồng hấp, đừng nói đến chuyện còn đắp thêm cả thảm nữa.

Lục Nhiên ném tấm thảm xuống.

Tại sao hắn lại ở đây.

Lục Nhiên suy nghĩ một lát.

Bỗng nhớ ra sự việc xảy ra ở tầng hầm.

Hắn lại gặp phải cô gái kia.

Nội tâm Lục Nhiên lập tức rối loạn, tại sao cứ mỗi lần mình chật vật nhất thì cô ấy lại xuất hiện? Chẳng nhẽ là cô ấy cố ý?

Tê quá...

Lục Nhiên giơ tay xoa xoa thái dương, trong đầu đau như bị kim chân, toát cả mồ hôi lạnh.

Két——

Cửa xe bị mở ra, Sơ Tranh bước vào: "Dậy rồi?"

Lục Nhiên theo phản xạ đưa tay muốn kéo mũ xuống, nhưng lại kéo hụt, tay hẫng vào khoảng không.

Ánh mắt rơi vào cổ tay.

Chiếc đồng hồ tinh xảo nổi bật trên làn da trắng nõn của hắn.

Cái này ở đâu ra?

"Đây là cái gì?"

Sơ Tranh thuận theo tầm mắt hắn nhìn xuống: "Tôi đưa."

Tôi đưa!

Chứ không phải là tôi cho...

Nội tâm Lục Nhiên hơi phức tạp, đang êm đang đẹp tự nhiên đưa hắn thứ này làm gì?

Hắn hơi mất tự nhiên rụt tay lại, cúi đầu nghiêng sang bên cạnh, nhanh trí lảng sang chuyện khác: "Tôi đang ở đâu?"

"Trên xe."

"....." Tất nhiên là hắn biết mình đang trên xe rồi! "Đang đi đâu?"

"Về căn cứ." Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống.

Lục Nhiên bất giác hồi hộp, trong lòng bắt đầu dâng lên các loại dự cảm chẳng lành.

Ánh mắt Lục Nhiên chạm đến quần áo trên người, đây hình như không phải bộ đồ mình mặc lần trước...

"Ai thay quần áo cho tôi?" Đừng bảo là cô thay đấy nhé?!

Sơ Tranh cũng không chắc lắm: "Hình như là Dịch Tiếu."

Lục Nhiên cố gắng ấn xuống mấy cái gân xanh đang nảy thình thịch, không nghe thấy đáp án như mình nghĩ, hắn nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, thế nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy có hơi kỳ quái...

Còn kỳ quái chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.

Lại còn câu "Hình như là Dịch Tiếu" là có ý gì? Cô cũng không biết ai thay cho hắn sao?!

"Thế còn thảm lông thì sao?" Lục Nhiên đá đá cái thảm, đây là muốn hấp chết hắn thì có.

"Là tôi."

"...." Thay quần áo không phải là cô, nhưng muốn tôi nóng chết thì lại chính là cô!

Lục Nhiên quay đầu, con mắt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc: "Cô đắp thảm lông cho tôi làm gì?

Sơ Tranh đứng đắn nói: "Ấm." Đắp thảm ngoài giữ ấm ra thì còn để làm gì?

Không biết có phải Lục Nhiên bị giận quá hóa cười hay không, mà trên khuôn mặt tái nhợt lại nở rộ ý cười, đẹp không sao tả xiết.

"Nhiệt độ cao như vậy mà cô còn bảo là giữ ấm, cô chê tôi chết chưa đủ nhanh chắc?"

Sơ Tranh nói càng thêm nghiêm túc: "Vừa rồi trông anh rất lạnh."

Lục Nhiên: "....."

Sao tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đang nói nhảm nhỉ?

Sơ Tranh dẫn Lục Nhiên ra ngoài, ngồi lên trước đầu xe.

Lục Nhiên bây giờ mới phát hiện tất cả đội ngũ này cực kỳ đông đảo.

"Lục Nhiên." Dịch Tiếu chào.

Lục Nhiên mất mũ như mất đi lớp bảo hộ, cử chỉ rất không được tự nhiên, gượng chào hỏi: "Lại gặp nhau rồi."

"Sao anh lại ở chỗ đó thế?" Dịch Tiếu dựa người vào ghế, tranh thủ ngắm Lục Nhiên.

Lục Nhiên nhìn quả thật đẹp mắt nha.

Hắn là giai thẳng mà còn thấy hơi động lòng đấy.

Quả là vẻ đẹp phi giới tính.

Lục Nhiên khẽ nhích lại gần Sơ Tranh: "Có mũ không?"

Sơ Tranh liếc hắn một cái.

Biểu tình Lục Nhiên lập tức trở nên mềm nhũn, ánh mắt hơi mang theo một tia khẩn cầu, hắn không thích bị người khác nhìn như vậy.

Cho dù là biết người kia không có ý gì khác chỉ đơn thuần là thưởng thức, hắn vẫn không thích.

Nhưng chính bản thân Lục Nhiên cũng không phát hiện, rằng không hiểu sao mình lại có thể tự nhiên biểu lộ bản thân trước mặt Sơ Tranh

Sơ Tranh lấy ra một cái mũ, đội lên đầu hắn.

Chiếc mũ lưỡi trai màu trắng gạo, bên trên còn dán mấy hình thù khá đáng yêu.

Lục Nhiên có hơi không tiếp nhận nổi việc nhan sắc của mình phối với cái kiểu mũ này, nhưng với tình hình hiện tại hắn cũng không dám đòi hỏi nhiều hơn.

Khóe miệng Lục Nhiên khẽ giương lên: "Cảm ơn."

Sơ Tranh chân thành nói: "Tôi là người tốt."

"....." Ha ha ha ha ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.