Edit: PhiLuLuPhi
Beta: juki_maiVN
“Ở bên ngoài ta rất cẩn thận, không biết vì sao lại có người phát hiện. ra” Lý Đường chủ động giải thích chuyện xảy ra hôm nay.
Ngữ khí của Sơ Tranh rất lạnh lùng: “Ngươi nghĩ lại đi.”
Ly Đường: “Ta thật sự......”
Giọng hắn bỗng ngưng bặt, ánh mắt hơi tối sầm lại.
“Có một lần Triệu Việt.....khiêu khích ta, ta hơi tức giận, thế là động thủ.” Thanh âm của Ly Đường vang lên rất trầm trọng.
“Giận giữ không thể giải quyết vấn đề.” Sơ Tranh hạ giọng, nói.
“...” Triệu Việt vũ nhục mẫu thân hắn, người mẹ luôn yêu thương và bảo hộ hắn, làm sao nín nhịn nổi cơn giận trong lòng!
Sơ Tranh hỏi:“Triệu Việt vẫn chưa đủ thông minh để nghĩ ra việc này đâu, xảy ra chuyện gì khác nữa?”
Ly Đường cũng cảm thấy với chỉ số thông minh của Triệu Việt khẳng định không thể nào nghĩ ra được.
Hắn cẩn thận hồi tưởng mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Triệu Việt không có việc gì cũng kéo theo người tới tìm hắn kiếm chuyện đã không phải lần đầu tiên, hôm đó cũng giống vậy, nhưng Triệu Việt đột nhiên mắng mẫu thân của hắn
Sau đó hắn liền động thủ, lúc ấy hắn chỉ muốn giết Triệu Việt.
Sau đó...
“Tống Phong Lan.”
Tống Phong Lan là tỷ tỷ của Tống công tử, Tống gia đại tiểu thư, nếu tính ra, hắn hẳn phải gọi nàng ta một tiếng biểu tỷ.
Tống Phong Lan từ nhỏ đã được một trưởng lão của Tử Vân tông nhìn trúng, thu vào môn hạ, coi là đệ tử thân truyền, nhưng lại không quen biết hắn.
Đây cũng là chỗ dựa để Tống gia muốn làm gì thì làm ở Thượng Ninh thành.
“Ừ.” Sư muội bảo bối của Lâm Thần cũng muốn thân thể của cô.
Ban ngày ban mặt đi mơ ước thân thể của người khác, quả nhiên không hề bình thường.
“Nhưng chuyện này đã qua đi hai tháng, ta cũng khó mà xác định.” Nếu lúc ấy đã bị phát hiện, vì sao hai tháng sau mới xảy ra chuyện ấy.
Nếu không có sự kiện kia, Ly Đường cũng thực sự không biết, mình đã bại lộ từ khi nào.
Ly Đường thấy Sơ Tranh không hé răng, liền cau mày: “Ta khiến ngươi thấy phiền à?”
“Ừ.”
Sơ Tranh ừ một tiếng không cần nghĩ ngợi, đâu phải là phiền đâu, là rất phiền mới đúng.
Ly Đường: “......”
“...... Rất xin lỗi.” Ly Đường nắm chặt nắm tay, hắn vẫn quá yếu.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn hắn một cái, cánh môi khẽ nhếch.
Vương Bát Đản vội vàng ra tiếng ngăn cản,【Tiểu tỷ tỷ, đừng tám nhảm với hắn nữa, cô mau xoa dịu trái tim bé nhỏ của hắn đi, hắn yếu đuối lắm đó.】
Sơ Tranh: “......”
Đánh không được mắng không được, nói một câu cũng không được?!
Ta có cần đi tìm toà miếu cho hắn không?
【...... Tìm miếu để làm gì?】Vương Bát Đản ngáo luôn.
Ngươi quan tâm hơi quá rồi đây a!
【........】Sao tiểu tỷ tỷ lại giận dỗi nó, nó cũng rất vất vả đó chứ! Chán quá! Chán quá!!
Về phía chuyện này, Sơ Tranh bảo hắn tạm thời đừng hành động, lúc này sẽ không có người tìm tới cửa gây phiền toái.
Linh thạch của nàng cũng không phải là cho không.
Ly Đường mang tâm sự nặng nề quay về phòng.
Rõ ràng không muốn gây phiền toái cho cô, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô không vui.
-
Buổi tối.
Ly Đường nghe thấy tiếng đập cửa, Bắc Linh Phong chỉ có hắn và Sơ Tranh, Ly Đường nhanh chóng đi mở cửa.
Sơ Tranh mặt lạnh đưa đến trước mặt hắn một cái lục lạc mạ vàng được làm thủ công tinh xảo, không giống vật phàm.
“Đây là cái gì?”
“Dùng để đổi lấy ngọc cũ.”
Ly Đường nhận lấy, bên trong lục lạc hình như có một hạt châu, nhưng lúc lắc thử lại không phát ra tiếng.
“Vì sao lại không có âm thanh?”
“Bây giờ ngươi không nghe thấy đâu.”
Sơ Tranh rất không khách khí đả kích Ly Đường.
Ly Đường: “......”
Ly Đường tự biết thực lực của chính mình, không phản bác, hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nói một tiếng cảm ơn cầm lục lạc đi tu luyện.
Hắn xoay người trở lại phòng, bước vào dẫn ma trận trung, so với dĩ vãng dẫn ma trận, hiện tại dẫn ma trận, ma khí càng đầy đủ.
Hắn xoay người trở về phòng, bước vào Dẫn ma trận, so với trước kia ma khí của Dẫn ma trận hiện tại càng đầy đủ.
Hắn biết cô vẫn luôn cải tiến Dẫn ma trận, nhưng đôi khi hắn lại thật sự lo lắng ngày nào đó cô lỡ làm lố.
Khái niệm của cô đối với Dẫn ma trận hoàn toàn là học được từ Dẫn linh trận, hơn nữa rất có khả năng là học trộm.
Nếu lỡ làm đó, đến lúc đó sẽ kinh động toàn tông để lộ ra trên Bắc Linh Phong có Ma tộc.
Tâm tình Ly Đường càng lúc càng trầm trọng.
Đã lâu như vậy, hắn vẫn nghe được tin tức gì liên quan đến phụ thân......Thực lực cũng không có tiến triển rất lớn, hắn không dám lơi lỏng.
Ly Đường bắt đầu lao vào tu luyện chẳng biết ngày đêm.
-
Hai ngày sau, trưởng lão Chấp Pháp Đường tự mình tới nói rõ cái chết của Tôn Phi không liên quan tới Ly Đường, là do một đệ tử khác làm.
Ngày thường Tôn Phi và Ly Đường có bất hoà vậy nên đệ tử kia giết người xong liền vu oan cho Ly Đường.
Sơ Tranh không tiếp thu cũng chẳng phản bác cách nói này, cô chỉ lạnh nhạt đuổi trưởng lão Chấp Pháp Đường đi.
Sau chuyện này, Ly Đường không còn rời đi Bắc Linh phong mà ở nhà tu luyện luôn.
Sơ Tranh đi lại hai vòng ngoài cửa.
Có khi nào tu luyện xong rồi hóa tên ngốc luôn không a?
Nếu tẩu hoả nhập ma thì phải làm sao?
Một tháng sau.
Phong chủ phái người mời Sơ Tranh đi qua một chuyến.
Lúc Ly Đường đi ra ngoài, vừa lúc gặp được, hơi chần chừ có nên đi qua đó không, ai ngờ người đi cùng kia đã kêu tên hắn rồi.
Sơ Tranh lạnh lùng đi phía trước, Ly Đường thấy đệ tử dẫn đường đã cách khá xa mới tới gần Sơ Tranh: “”Phong chủ kêu chúng ta đi lúc này là do xảy ra chuyện gì sao?”
“Ưm.”
“???”Cho nên là chuyện gì a? Chẳng lẽ là do sự kiện Tôn Phi kia? Hay là thân phận Ma tộc của bọn họ đã bị bại lộ?
Sơ Tranh cũng không hề có ý định giải thích, Ly Đường chỉ có thể an tĩnh lại.
Các đình đài lầu cát được phong chủ xây rất kiên cố, đẹp tựa tiên cảnh.
Đệ tử dẫn đường bảo bọn họ tiến vào điện: “”Xin mời hai vị vào trong.”
Trong điện có vài người đang ngồi, trên ghế thủ toạ là một nam nhân trung niên với vẻ ngoài uy nghiêm, người này là tông chủ Tử Vân tông.
Lấy tông chủ làm trung tâm, cầu thang được thiết kế theo hình quạt, mỗi một cầu thang đều có một người ngồi.
Đây đều là các trưởng lão của Tử Vân tông.
Tống Phong Lan đứng sau lưng một vị trưởng lão, thần sắc lo lắng.
Lâm Thần đứng ở giữa điện, còn có vài tên đệ tử quỳ trên mặt đất, không khí nhìn qua không được tốt lắm.
Sơ Tranh cùng Ly Đường tiến vào, biểu tình trên mặt Tống Phong Lan hơi có chút biến hoá, vừa khiếp sợ vừa xen lẫn chút cảm xúc khác.
Lâm Thần thì rũ mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không biết là đang nghĩ gì.
Trên mặt đất là một khối thi thể.
Sơ Tranh đưa mắt qua đó rồi bước tới, đứng ở vị trí trung tâm, đối diện với thi thể kia.
Cô vẫn không nói lời nào, chit nhìn tông chủ như vậy.
Tông chủ tỏ vẻ uy nghiêm, nhưng bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm thời gian dài cũng có chút mất tự nhiên, tay đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng.
“Sơ cô nương, hôm nay mời ngươi tới vì có một chuyện muốn hỏi.”
“Hỏi đi.” Sơ Tranh trung thành với thói quen chỉ nói hai chữ chứ không nói một câu.
Tông chủ nhìn vài vị trưởng lão, nói: “Sơ cô nương có quen biết người nằm trên mặt đất này không?”
Sơ tranh phối hợp xem một cái, phủ nhận: “Không quen biết.”
Tông chủ hơi ngừng: “Ly Đường công tử thì sao?”
Cổ thi thể nằm trên mặt đất, không phải người khác, đúng là Triệu Việt.
Sơ Tranh nói nàng không biết hắn, điều này cũng hợp lý, nàng không thường rời đi núi Bắc Linh, nhưng Ly Đường thì khác, hắn vẫn luôn ở ngoại môn.
Ly Đường gật đầu: “Quen.”
Triệu Việt chết như thế nào?
Ly Đường không nghĩ ra chỗ này, càng không hiểu chuyện này liên quan gì đến họ.
Tông chủ gật đầu, sai một đệ tử tường thuật lại tình huống hiện giờ.
Sáng nay người ta phát hiện Triệu Việt đã chết, người có hiềm nghi lớn nhất là Lâm Thần, sở dĩ có nhận định như vậy vì họ tìm thấy đồ vật có thể đại biểu thân phận của Lâm Thần ở hiện trường án mạng.
“Mời Sơ cô nương và Ly Đường công tử đến đây vì cách xác định hiềm nghi của Lâm Thần lại giống như đúc cách xác định hiềm nghi của Ly Đường công tử trong vụ Tôn Phi tử vong.” Một vị trưởng lão mở miệng.