Trans: juki_maiVN
Trưởng lão kia tiếp tục hỏi: “Không biết sơ cô nương muốn nói gì về điều này không?”
“Trùng hợp.” Sơ Tranh lạnh như băng phun ra hai chữ.
“Chuyện trùng hợp như thế, Sơ cô nương cũng tin sao?” Trưởng lão hung dữ hơn, vô hình xuất hiện áp lực, nhĩn xuống dưới.
Áp lực này chỉ nhằm vào Sơ Tranh và Ly Đường, Sơ Tranh không thay đổi sắc mặt, không cảm nhận được áp lực phảng phất kia. Nhưng Ly Đường lại có chút khó chịu, hắn đành nghiến răng nghiến lợi lại.
Con ngươi Sơ Tranh không một gợi sóng, dừng lại trên người vị trưởng lão kia.
Cô khẽ mở miệng, mạnh mẽ nói: “Tin.” Sao lại không tin, có thể chế ra cái giống vậy mà, chỉ là trùng hợp thôi.
“...”
Trưởng lão có chút sợ hãi, tiểu nha đầu này rốt cuộc có thực lực gì.
Đối mặt với áp lực của hắn, lại không hề có cảm giác gì.
“Vạn La!” Tông chủ quát lớn một tiếng.
Vạn La cau mày thu hồi áp lực lại: “Sơ cô nương, chuyện này dù sao vẫn không phải là trùng hợp! Hy vọng ngươi có thể nói thật.”
Ý Vạn La muốn nói là cô đã giết Triệu Việt, vu oan Lâm Thần, vì nó rất giống vụ Tôn Phi kia.
Việc Ly Đường kia mới kết thúc không bao lâu, lúc này lại phát sinh một việc như vậy, như thể là đang muốn nhắc tới chuyện này.
Ai ở đây cũng đều nghi ngờ Sơ Tranh và Ly Đường.
“Các ngươi nghĩ là ta làm à?” Cô bỗng hỏi rõ trắng đen ra khiến bọn họ không kịp đề phòng.
“Sơ cô nương, chúng tôi không có ý kia.” Tông chủ phản ứng nhanh nhất: “Chỉ là cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, muốn hỏi Sơ cô nương thấy thế nào thôi, lỡ đâu có người châm ngòi ly gián, làm tổn thương chúng ta khiến hòa khí không còn tốt nữa thì sao.”
Sơ Tranh nắm chặt tay lại, ánh mắt lạnh lùng: “Ta không thấy gì cả, các ngươi nghĩ là ta làm, thì lấy chứng cứ ra đi, không lấy ra được chứng cứ, thì coi như bọn ta không liên quan.”
Mọi người: “...” Cô đang nói gì thế?
“Ngươi!” Vạn La nhảy dựng lên, không màng tới ánh mắt của tông chủ, tức giận nói: “Ta thấy chuyện này chính là ngươi làm đó, một tháng trước, đồ đệ ta tới tận nơi để đòi công đạo cho ngươi, ngươi không hề tỏ vẻ cảm kích, ngươi không hài lòng công đạo của Chấp Pháp Đường nên âm thầm trả thù có phải không!”
Ly Đường là người của nàng, Ly Đường ủy khuất, cô không giúp đỡ hắn mà được sao?
Sơ Tranh không thèm tranh luận với Vạn La, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có chứng cứ thì các ngươi chính là đồ lưu manh.” Đừng có mà lưu manh với ta!
“Vạn La sư đệ!” Tông chủ nói to hơn: “Ngồi xuống!”
“Tông chủ!” Vạn La không phục, Lâm Thần là đồ đệ hắn, hắn có thể không vội sao?
Tông chủ liếc mắt qua, Vạn La đành câm miệng.
Tông chủ trấn an Sơ Tranh hai câu, kêu đệ tử mang ghế qua cho cô ngồi.
Chuyện này không thể nào là trùng hợp, nhất định là cô cố ý vu oan cho Lâm Thần.
Vạn La đương nhiên không phục lắm, bởi vì cô cung cấp cho tông chủ linh thạch, nên giờ tông chủ mới giúp đỡ cô như vậy.
Tông chủ: “Lâm Thần, ngươi nói một chút đi, sao túi thơm của ngươi lại xuất hiện ở nơi Triệu Việt tử vong?”
Lâm Thần vẫn luôn cúi đầu, nghe vậy chắp tay trả lời: “Bẩm tông chủ, vài ngày trước ta đã ném nó đi, đệ tử lúc ấy còn đang tìm nó, không ít sư đệ đều làm chứng.”
Những sư đệ đang quỳ trên mặt đất, sôi nổi gật đầu làm chứng.
“Ta...... Ta đã thấy nàng ta.” Đột nhiên một đệ tử chỉ về phía Sơ Tranh: “Ta đã thấy nàng ta, nàng ta xuất hiện lúc Triệu Việt chết.”
Không khí trong điện bỗng trở nên vi diệu(LOL, tác giả để vậy) lên.
Vạn La trừng mắt sơ tranh, không phải không có chứng cứ sao? Hiện tại không phải đã có chứng cứ rồi à?
Vạn La: “Tông chủ, có người đã thấy, cô ta còn dám xảo miệng ư!”
Tông chủ: “Sơ cô nương?”
“Hắn nói ta đã đi qua, thì ta đã đi qua thật à? Ta nói đã thấy tông chủ ngươi đi qua, ngươi muốn nghi ngờ ngươi một chút không?”
“Làm càn!” Trưởng lão nào đó tức giận mắng một tiếng.
Tông chủ còn không dám nói gì, một người đệ tử vội vàng tiến vào: “Tông chủ, có đệ tử cầu kiến.”
Bị cắt lời lúc này, tông chủ nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Về...... Triệu Việt.”
Tông chủ cùng vài tên trưởng lão liếc nhau, hắn cho tay vào tay áo: “Kêu họ vào.”
Ly Đường có chút lo lắng, cảm thấy chuyện hôm nay, không hề đơn giản.
Sơ Tranh vẫn rất bình thản, dường như không đem việc này để ở trong lòng, khiến đáy lòng hắn lại hơi hơi an tâm vài phần.
Quả nhiên cô rất biết điều...
Đệ tử đang cầu khiến bên ngoài cúi đầu tiến vào, đi đến giữa phòng, quỳ xuống rất nhanh.
“Chào tông chủ, các vị trưởng lão.”
“Về việc Triệu Việt chết, ngươi có gì muốn nói à?”
Kia đệ tử không dám ngẩng đầu, đầu cúi xuống phía mặt đất trả lời: “Từ lần trước khi Triệu Việt gặp qua Tống sư tỷ, đã nhớ mãi không quên Tống sư tỷ, thường xuyên mượn cơ hội tìm Tống sư tỷ.”
“Có...... Có một lần, bị Lâm sư huynh phát hiện, tức giận giáo huấn Triệu Việt một trận.”
Lâm Thần nhíu mày nhìn về phía đệ tử đang nói chuyện kia, hắn xác thật có giáo huấn Triệu Việt, đó là bởi vì Triệu Việt muốn động tay động chân với sư muội kia.
Nhưng trừ lần đó, thì hắn và Triệu Việt không hề quan gì với nhau.
Lý do túi thơm của hắn xuất hiện ở nơi Triệu Việt chế, hắn hoàn toàn không biết.
Điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến, chính là sự việc xảy ra một tháng trước.
Việc này rất giống sự việc một tháng trước, trừ người bị đổ tội, còn lại thì rất giống nhau.
“Ngày Triệu Việt chết, ta...... Ta cũng ở đó.”
Đáy lòng Lâm Thần khẽ run lên, hắn đột nhiên nhìn về phía người ngồi trên ghế, một nữ nhân thần sắc lạnh lùng.
Thanh âm của đệ tử tiếp tục truyền đến: “Ta thấy, là Lâm sư huynh, giết Triệu Việt.”
“Không thể nào, ta không giết hắn.” Lâm Thần lên tiếng phản bác.
Sắc mặt Vạn La xanh mét, cảnh cáo: “Ngươi nên nhớ rõ là mình đang nói gì đấy, hãm hại đồng môn, là tội chét!”
“Không...... Không dám, ta thật sự tận mắt nhìn thấy.” Đệ tử kia quỳ trên mặt đất, run bần bật.
“Tông chủ, hắn nói xạo đấy, không đủ làm chứng!” Vạn La lập tức nói với tông chủ: “Tính cách của Thần Nhi như thế nào, tông chủ hẳn là rõ nhất.”
“Sao ban nãy ngươi lại tin tên đệ tử khác xàm ngôn mà, người tông môn các người đều làm việc thế à?” Sơ Tranh bất thình lình nói chen vào.
Gậy lưng đập lưng ông.
Trong nháy mắt, Vạn La như bị vả vào mắt.
“Nói miệng không được xem là bằng chứng.” Tông chủ trầm ngâm nói một tiếng: “Ngươi có chứng cứ không?”
Trước đây tông chủ không tin tên đệ tử kia, lúc này đương nhiên cũng sẽ không tin hắn.
Nhưng ban nãy chỉ là vu khống, rất khác với xác nhận, đệ tử này liền đồng ý: “Có, đệ tử có chứng cứ.”
Lâm Thần và Vạn La đồng thời thay đổi sắc mặt.
Lâm Thần biết mình không giết Triệu Việt, sao lại có chứng cứ.
Vạn La rất lo lắng, lỡ đâu là do đồ nhi là mình làm, vì Tống phong lan, mà giết Triệu Việt.
Đệ tử kia ở trước mắt bao người, lấy ra một cục đá: “Đây là lưu ảnh thạch, có lưuu lại quá trình Lâm sư huynh giết Triệu Việt.”
“Lưu ảnh thạch rất đắt! Là thiên kim cũng khó mua được!” Vạn La lạnh giọng nghi ngờ: “Ngươi một đệ tử ngoại môn, sao lại có lưu ảnh thạch?”
“Cái này, là do đệ tử trong tộc mang đến, tông chủ có thể phái người đến chỗ đệ tử trong tộc để dò hỏi.”
Tông chủ nhắm mắt: “Mang lên.”
Lập tức có đệ tử đem lưu ảnh thạch lên, đưa đến trước mặt Tông chủ.
Tông chủ và vài vị trưởng lão, đưa linh lực vào, hình ảnh trong lưu ảnh thạch, rơi xuống hư không.
Đó là một sườn dốc khá tĩnh lặng, có lẽ là do người ghi hình cách đó khá xa, nên bóng người trong lưu ảnh thạch có chút mơ hồ, nhưng ai cũng nhìn ra được, đó là Lâm Thần và Triệu Việt.