Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 88: Chương 88: Đỉnh cao ma giới (22)




Trans: minggzhuu

Phía trong rất tĩnh lặng, rồi bỗng có bóng người thong thả xuất hiện, chắp tay hành lễ: “Tông chủ.”

“Điều tra được gì rồi?” Tông chủ đặt chén trà xuống.

“Triệu Việt thấy Ly Đường tìm phiền toái cho hắn, người bên cạnh Triệu Việt nói, Ly Đường đến từ thành Thượng Ninh, có chút quan hệ với Tống gia.”

“Thành Thượng Ninh, Tống gia?” Tông chủ có hơi chần chừ: “Ngươi chắc à?”

“Vâng con đã phái người đi thăm dò, Tống gia không có đệ tử nào giống Ly Đường, chỉ có điều...”

“Chỉ có điều cái gì?”

“Tống gia từ có một tiểu nữ nhi, chưa cưới đã sinh con, sinh hạ một đứa nhỏ, gọi là Tống Ly. Tuổi bằng với Ly Đường, nhưng mà, mấy năm trước Tống Ly đã chết.”

“Tống Ly... Tống... Ly... “ Tông chủ lẩm bẩm vài tiếng: “Sơ Tranh đâu?”

Người đáp lời cúi đầu: “Con điều tra được nàng ta đột nhiên xuất hiện ở Thượng Ninh Thành, ra tay hào phóng, sau đó đi không ít nơi, còn đi qua Bách Ứng Cốc.”

“Bên Bách Ứng Cốc kia nói thế nào?”

“Con không nhìn thấy cốc chủ, nhưng mà tiểu đồng trong cốc chuyển lời, nói...”

“Nói gì?”

“Ma cốt hiện thế, Ma tộc sắp xuất hiện.”

Động tác tông chủ ngừng lại một lát, nhìn về phía người đáp lời. Ma tộc... Ma tộc bị phong ấn?

Một lúc sau, tông chủ trầm giọng hỏi: “Ai?”

“Không biết.”

Đôi mắt tông chủ híp lại: “Đi gọi mấy vị trưởng lão đến.”

“Dạ.”

Lâm Thần bị giam cẩm một năm, thân thể cũng Tống Phong Lan không tốt, nghe Sơ Tranh nói nhiều lần suýt chút nữa thì không chống đỡ nổi.

Dù bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng nơi này của Sơ Tranh lại rất yên tĩnh.

Nếu...

Không có đám đệ tử tông môn hay lên núi “hầu hạ“.

Có điều, thường Sơ Tranh đều không chú ý tới bọn họ, hoặc là đọc sách, hoặc là ngủ, ai cũng mặc kệ.

Về phần nàng viết chữ ở đâu, Ly Đường cũng không biết.

Hắn chỉ cảm thấy nàng đã học, nhưng mà không phải tu luyện, mà là học một cái khác.

Chẳng hạn như trận pháp, bùa...

Từ sau chuyện Lâm Thần, số lần Ly Đường xuất hiện bên cạnh Sơ Tranh ngày càng nhiều, có đôi khi thấy ánh mắt của cô lộ ra vài phần phức tạp.

“Công tử Ly Đường.

Ngón trỏ Ly Đường đặt trên môi, đệ tử kia kính cẩn lui xuống.

Ly Đường cầm áo choàng trên người Sơ Tranh, cẩn thận nhét vào góc, thay cô chắn gió.

Hắn cứ canh giữ như vậy, cho tới khi màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, Sơ Tranh mới từ từ tỉnh giấc.

“Nàng tỉnh rồi à.” Giọng Ly Đường khàn khàn.

Sơ Tranh liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi không tu luyện, thế thì ở trong này làm cái gì?” Xem xem cô có tăng tu vi không á? Không tăng tu vi sau này sẽ bị bắt nạt, ai đó lại hắc hóa!

“Sơ Tranh.” Hắn gọi tên cô.

“Ừ?”

Ánh mắt Ly Đường chăm chú nhìn người trước mặt, trong mắt mang theo một tia lưu luyến không đổi, hắn nhẹ giọng nói: “Ta không tĩnh tâm được.”

Mỗi lần ngồi thiền, trong đầu hắn không hiểu sao luôn hiện lên bóng dáng của cô.

Lần trước còn suýt chút...

Ly Đường biết ý định của mình và cô không hề giống nhau, hắn quá kiềm chế, nhưng trong lòng dường như đã bắt đầu “”gieo hạt giống””, một khi mọc rễ, sẽ thấy muốn nhổ cũng không được.

Vì sao lại có ý định như vậy với cô, Ly Đường cũng không giải thích được.

Cô hứa đưa hắn ra khỏi địa lao, cho hắn cuộc đời mới.

Cô hứa ở cùng hắn trong Bách Ứng Cốc một thời gian ngắn.

Có lẽ là cô muốn trả thù Lâm Thần.....

Tuy cô không thừa nhận chuyện này là do cô làm, nhưng trong lòng hắn cảm thấy, chuyện này chính là do cô làm.

Sơ Tranh lấy ra một loại đan dược: “Ngưng thần tĩnh khí.”

Ly Đường: “..... “

Đan được đối với hắn rất vô dụng, điều hắn muốn chính là cô.

Ly Đường đối diện Sơ Tranh vài giây, đứng dậy: “Ngày mai tông môn muốn mở một thử luyện bí cảnh, ta muốn đi vào trong một chuyến.”

Sơ Tranh không biết rõ chuyện tông môn lắm, cô chỉ hỏi: “Ngươi thiếu gì?”

“Ta không thiếu gì cả.” Ly Đường nhìn về phía một ngọn núi nào đó: “Ta muốn vào Tàng Thư Các.”

Đoạt được hạng nhất thử luyện bí cảnh, hắn sẽ có tư cách vào Tàng Thư Các.

Mà bí mật của phụ thân, có lẽ có thể tìm được đáp án ở Tàng Thư Các.

“Ta muốn rời khỏi đây một thời gian.” Ly Đường nói: “Nàng...”

Hắn dừng lại, dường như cũng không muốn nói gì thêm, quan hệ của mình và cô, chẳng hề là gì.

Hắn có cái gì để nói đâu...

Ly Đường nghĩ như vậy và, cảm thấy trong lòng rất trống rỗng, không hiểu mình khó chịu ở đâu.

“Trở về phòng ngủ đi, ban đêm rất lạnh.” Hắn nói xong liền rời đi.

Sơ Tranh sờ cằm không hiểu tại sao, lại nằm xuống, lấy sách bên trong ra, che mặt, tiếp tục ngủ - lười di chuyển.

Ly Đường đứng dưới mái hiên nhìn, một lúc lâu sau thở dài, hắn gọi một tiếng.

Sơ Tranh xoay người bịt lỗ tai.

Cuốn sách “bang” một tiếng, rơi xuống nền đất.

Ly Đường nhặt sách lên, đặt xuống bên cạnh, hắn hạ giọng hỏi: “Ta ôm nàng vào trong nhé?”

“Ngươi thật phiền.” Sơ Tranh chê hắn ồn ào.

Ly Đường xoay người bế nàng lên, Sơ Tranh nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt mà tĩnh lặng, Ly Đường nói: “Ngủ ở chỗ này không thoải mái.”

Hắn ôm Sơ Tranh trở về phòng, đặt trên giường, thấp giọng dặn dò: “Lúc ta không có ở đây, nàng không cần ngủ ở bên ngoài.”

Sẽ không có ai ôm nàng về phòng.

Ly Đường đứng dậy rời khỏi, lúc đi tới cửa, hắn quay đầu lại: “Chờ ta quay về, ta nói cho nàng nghe một chuyện.”

Sơ Tranh xoay người, không để ý tới hắn.

Ly Đường biết bây giờ cô có chút khó chịu, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Hôm sau

Sơ Tranh lười biếng tiêu sái ra khỏi phòng, trong sân rất vắng vẻ, bình thường lúc này, Ly Đường đã ở trong sân.

Sơ Tranh liếc nhìn phòng Ly Đường một cái, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.

Bắc Linh Phong vốn vắng vẻ, thiếu một người, lại càng vắng vẻ.

Cả ngày Sơ Tranh chẳng làm gì cả, đối với chuyện Ly Đường rời đi, cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc lạ thường nào.

Ngày thứ mười sau khi Ly Đường rời đi, có đệ tử đến mời cô đi gặp tông chủ.

Vẫn là đại điện kia, vẫn là những người đó, chỉ có Vạn La chủ trì bí cảnh thử luyện, vắng mặt không tới.

“Sơ cô nương, mời ngồi.”

Sơ Tranh được sắp xếp ngồi phía bên phải, cô vừa đi qua, vén vạt áo ngồi xuống, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, có vài phần soái.

Ngay sau đó, giọng nói của nữ tử liền vang lên: “Tông chủ, thiếu linh thạch à.”

Tông chủ: “...”

Vài vị trưởng lão: “...”

Tông chủ ho khan một tiếng: “Sơ cô nương, cô đã tốn chút thời gian đến Tử Vân Tông, hôm nay mời cô đến, cũng không có ý gì khác.”

Vài vị trưởng lão phụ họa.

“Nếu không có chuyện gì khác, cáo từ.” Không có việc gì còn gọi ta đến, bệnh à?

“... Sơ cô nương.” Tông chủ vội vàng gọi nàng lại: “Mời cô đến hôm nay, thứ nhất là cảm ơn cô, thứ hai là ôn lại chuyện xưa, lúc này Sơ cô nương có thể nể mặt một chút được không?”

Sao lại muốn ta nể mặt, ngươi cũng đâu đẹp đâu a.

Trong lòng Sơ Tranh nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cũng không từ chối.

Tông chủ và vài vị trưởng lão thấy vậy, bắt đầu ngươi một câu ta một câu lại nói tiếp, trước hết ca tụng công đức của nàng một phen, sau đó bắt đầu mời rượu.

【Tiểu tỷ tỷ】Vương giả gào lên nhắc nhở【Mùi hương trong điện đang thay đổi.】

Mắt Sơ Tranh nhìn về một bên, có đệ tử đang đổi lư hương.

Khói hương trong lư hương lượn lờ, mùi vị giống y hệt trước đây.

Vô duyên vô cớ đổi lư hương, nhất định là có quỷ!

Cái đám chó chết này quả nhiên không an phận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.