Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 89: Chương 89: Đỉnh cao Ma giới (23)




Trans: mamtommamtep

Thí luyện bí cảnh.

Trong rừng cây rậm rạp có một thân ảnh bay nhanh qua.

Phía sau hắn có vài người đuổi theo, tốc độ bọn họ nhanh hơn, chặn người kia xuống dưới.

“Ma đầu mau chịu trói!”

Ly Đường xoay người, trên mặt dính máu, con ngươi đen đầy những sợi tơ máu. Ma khí trên người tuy đã được giấu đi nhưng khi người khác nhìn vẫn có vài phần tà khí.

Ly Đường giơ tay lau đi vết máu trên mặt, ánh mắt quét qua những người đối diện rồi đột ngột xông lên. Ly Đường giải quyết xong mấy người, vứt cây kiếm trong tay xuống, che ngực lùi lại phía sau.

Đáy mắt hắn hằn lên những sơi tơ máu càng làm cho người ta chói mắt.

“Ly Đường.”

“Ly Đường...”

Ly Đường nhìn thiếu nữ xuất hiện trước mắt, cô nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt hắn, ôm lấy hắn, mặt dán vào ngực hắn.

“Ly Đường, ta rất nhớ ngươi.” Thiếu nữ dựa vào cổ hắn, đôi tay đặt lên người hắn, thổi nhẹ vào bên tai: “Ngươi không nhớ ta sao?”

Ly Đường duỗi tay ra bóp chặt cổ thiếu nữ đối diện.

Khuôn mặt thiếu nữ tái mét, vành mắt ngân ngấn nước: “Ly Đường, ngươi làm đau ta.”

Ánh mắt Ly Đường đỏ ngầu, trong tay khẽ dùng sức, ảo giác lập tức biến mất.

“Cô ấy sẽ không cười như thế với ta.” Cũng sẽ không ân cần dịu dàng với ta như vậy.

Ly Đường nhanh chóng rời đi, tìm đến nơi yên tĩnh, dựa vào vách đá thở dốc.

Vào bí cảnh này không lâu, Ly Đường biết bí cảnh này là vì hắn mà chuẩn bị. Lúc trước vì muốn hắn tiến vào đây nên đã lừa hắn.

Tử Vân Tông biết hắn là ma tộc, biết phụ thân hắn là ai, biết hắn muốn tìm cái gì... Bọn họ muốn giết chết hắn ở đây.

Ảo ảnh bí cảnh, đem những thứ hắn suy nghĩ trong lòng mở ra, khiến cho hắn sinh ra tâm ma.

Ma tộc có tâm ma... Hoặc là một bước lên trời, trở thành ma tộc chí tôn, hoặc là bị tâm ma khống chế, trở thành một con rối.

Ly Đường sợ mình mất đi lý trí nên hắn cố nén lại suy nghĩ về Sơ Tranh nhưng đáy lóng lại không ngừng vang lên âm thanh, dụ dỗ hắn rơi vào vực sâu.

---Ngươi muốn được ở bên cạnh nàng, đừng tự lừa mình, ngươi thích nàng.

---Chỉ cần ngươi muốn, nàng sẽ là của ngươi, mãi mãi thuộc về ngươi.

Ly Đường cầm kiếm chém một đường lên tay tạo ra vệt máu dài.

“A----”

--

Trong đại điện của Tử Vân tông.

Sơ Trang không thèm để ý vài vị trưởng lão đang cùng tông chủ nói chuyện, trả lời qua loa cho có.

“Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi Sơ cô nương.” Có một vị trưởng lão nào đó đột nhiên nói.

Ngón tay Sơ Trang đang miết mép ly rượu, nghe thấy lời nói thì đảo mắt nhìn sang.

Vị trưởng lão kia tiếp tục nói: “Không biết Sơ cô nương có quen biết Tống Ly không?”

“Ai?”

“Tống Ly.”

“Không biết.” Nghe ta còn chưa từng nghe qua, biết cái gì mà biết.

“Thật sự Sơ cô nương không biết sao?” Ngữ khí của vị trưởng lão kia hơi tăng lên, mang theo vài phần nghi hoặc với chất vấn.

Đầu ngón tay Sơ Tranh bắn ra, chén rượu lướt trên mặt bàn rồi rơi xuống dưới đất.

Trong điện lập tức im lặng.

Sơ Tranh thu tay về, đặt lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

“Các ngươi muốn gì? Nói thẳng ra.” Đừng có mà vòng vo tam quốc nữa!

Đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của cô, đến người ngoài còn cảm nhận được cô đang tức giận. Tông chủ nhanh chóng hòa giải: “Sơ cô nương, chỉ là hỏi xem cô quen biết Tống Ly không thôi, cũng không có ý khác.”

“Tống Ly là ai?” Ta có quen biết ai họ Tống sao?

Tông chủ cùng vài vị trưởng lão liếc nhìn nhau, xác nhận biểu hiện trên mặt Sơ Tranh là thật. Có vẻ cô không quen biết Tống Ly thật.

Vị trưởng lão hỏi cô đứng dậy nhận lỗi: “Ta mời cô nương một ly tạ tội. Người đâu, mau chuẩn bị rượu.” Câu sau là nói cho đệ tử bên cạnh.

Chén rượu mới được đưa đến, đệ tử lập tức rót rượu cho Sơ Tranh. Sơ Tranh lại không đụng vào chén rượu, trưởng lão cùng tông chủ cũng không ép buộc, bắt đầu chuyển sang đề tài khác.

Ầm ầm---

Âm thanh lớn vang vọng cả bầu trời, mặt đất rung động, người trong điện cùng lúc nhìn ra bên ngoài.

“Xảy ra chuyện gì?” Một vị trưởng lão đứng dậy hỏi.

Có đệ tử bên ngoài chạy vào: “Hồi tông chủ, các vị trưởng lão, bí cảnh đã xảy ra chuyện! Trong bí cảnh xuất hiện ma khí tàn phá khắp nơi.”

Sắc mặt tông chủ cùng vài vị trưởng lão biến đổi trong nháy mắt. Tông chủ nháy mắt với một vị trưởng lão, cửa điện đột nhiên đóng lại.

“Sơ cô nương, mong cô ở nơi này chờ một lát.”

“Các ngươi giam lỏng ta?” Sơ Tranh bình tĩnh nói, không chút nào tức giận.

Nhưng chính thái độ này của cô khiến cho lòng tông chủ sinh ra dự cảm chẳng lành.

“Sơ cô nương, thì luyện bí cảnh xuất hiện ma khí, nhất định là có ma tộc xuất hiện, cô là khách quý của tông môn chúng ta, bảo vệ cô là điều nên làm.” Tông chủ giải thích.

“Nếu ta không ở lại?”

Vẻ mặt tông chủ hơi trầm xuống, không nói gì, một vị trưởng lão khác tiếp lời: “Sơ cô nương, hôm nay ngươi sẽ không qua được cửa điện này!”

Sơ Tranh chống tay xuống bàn, thong thả đứng dậy, nói: “Thế à?”

Khó trách cứ kêu cô đến nơi này bằng được, thì ra là muốn đối phó với Ly Đường.

Bất quá...

Ly Đường nửa người nửa ma, bọn họ đối phó hắn làm gì? Đáng nhẽ người bọn họ nên đối phó là cô chứ? Đầu óc của đám người này bị chó tha rồi à?

“Sao cô ta không bị gì?” Thấy Sơ Tranh vẫn vững vàng đứng lên, vị trưởng lão nào đó đến gần tông chủ hỏi.

Tông chủ cũng thấy kỳ quái: “Sao lại thế?” Thời gian dài như vậy, dược liệu nên phát tác rồi chứ.

“Dược của các ngươi với ta vô dụng.” Sơ Tranh nhìn bọn họ.

Đáy lòng tông chủ rơi lộp bộp. Bị người ta vạch trần trắng trợn như thế, sắc mặt có hơi khó nhìn. Dù sao cũng là danh môn chính phái mà lại dùng thủ đoạn bì ổi như vậy.

“Sơ cô nương, hiện tại cô đã biết Ly Đường là ma tộc.Chúng ta biết cô với hắn ta có quan hệ tốt nhưng ta nghĩ là hắn cũng chỉ đang lợi dùng cô thôi. Đợi chúng ta diệt trừ Ly Đường xong sẽ bồi tội với cô.”

“Ừ.” Vậy người các ngươi nên diệt trừ trước hắn là ta mới đúng. Ta mới là Ma tộc chân chính, đối phó với tên ngoại tộc kia làm gì?

“Sơ cô nương, cô là người có đại nghĩa với chúng ta.”

Ta không có.

“Nhưng Ly Đường trà trộn vào Tử Vân tông chắc chắn có mục đích. Chúng ta sẽ không để âm mưu của hắn thành hiện thực! Ta biết ngươi bị Ly Đường lừa cũng rất là khó chịu.”

Cũng không có.

“Nên chúng ta nhất định sẽ bắt được tên ma tộc này!”

Bắt thẻ người tốt của ta làm cái gì?!

“Hắn đang đến!”

“Mau ngăn hắn lại!”

Ngoài điện chợt rối loạn, tông chủ cùng vài vị trưởng lão sửng sốt, không rảnh lo Sơ Tranh nữa, bắt đầu niệm thần chú rời khỏi đại điện.

Trong điện thoáng chốc chỉ còn vài tên đệ tử.

[Chị gái nhỏ! Mau mau mau, cứu mạng!]

Ngươi sắp chết à? Để ta đốt pháo hoa chúc mừng nhé.

[...Không phải em!] Vương Giả phát điên. Nó sẽ không dễ dàng nghẻo thế đâu nhé! [Là Ly Đường! Thẻ người tốt đó!]

Sơ Tranh: “...” Lại muốn ta cứu à? Hiện tại ta đang bị nhốt lại, thân còn khó bảo toàn thì cứu hắn kiểu gì? Tự thân hắn vận động đi!

[...]

Sơ Tranh nhìn về phía mấy tên đệ tử rồi đi đến cửa điện.

“Sơ cô nương, cô không thể rời đi!” Đệ tử ngăn cô lại.

Sơ Tranh vung tay, một lực vô hình bay ra, đập tên đệ tử kia bay ra xa. Các đệ tử bên cạnh muốn tiến lên cũng không may mắn thoát khỏi.

Toàn bộ đại điện hiện lên trận pháp, Sơ Tranh có muốn cũng không mở cửa ra được.

Không thể trách ta được, trời cũng muốn diệt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.