Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 96: Chương 96: Đỉnh cao Ma giới (30)




Trans: juki_maiVN

Ngoài miếu, Lâm Thần mang theo vài tên đệ tử, vây quanh.

Sơ Tranh chậm rì đi ra, Ly Đường theo ở phía sau.

Hơn nửa đêm còn làm phiền người ta ngủ, thật là phiền chết.

Bọn họ không ngủ được sao?

Không có ai chỉ nên ngủ sớm dậy sớm quen rồi đúng không.

“Sư huynh, bọn họ ra kìa.” Bọn chúng vừa đến, vẫn chưa lên tiếng, người bên trong đã bước ra.

Lâm Thần ngăn chặn tên đệ tử kia, hạ giọng phân phó: “Nhớ kỹ lời ta và các ngươi đã nói, bắt sống Sơ Tranh, xử lý Ly Đường ngay tại chỗ.””

“Vâng.”

Vài tên đệ tử liếc nhau, không nói gì với Sơ Tranh, nhanh chóng bay lên không trung, khiến cô phải bày ra một trận pháp.

Sơ tranh ngẩng đầu, trận pháp thoáng hiện trước mắt cô, rồi mất đi, như pháo hoa nở rồi tàn.

Lâm Thần đứng ở ngoài trận pháp, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn, lòng ngực nóng như lửa đốt chờ đợi.

Ly Đường không thích ánh mắt kia của Lâm Thần, theo bản năng liền che mặt Sơ Tranh lại.

Nhưng vào lúc này, Lâm Thần đã bay lên, khóa trận pháp lại, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm.

Trường kiếm vừa xuất hiện, khuếch tán trận pháp, trường kiếm mang chút ngang ngược muốn gột rửa mọi thứ.

Sơ Tranh hơi lui về phía sau một ít.

Ly Đường đỡ Sơ Tranh: “Là Thần Khí.”

Lòng Sơ Tranh hiểu rõ, khó trách Lâm Thần dám đến đây tìm cô, ra là có thần khí chống lưng, nên thấy mình lợi hại.

Có thần khí thì ghê gớm sao!

Cô cũng có nè!

【Tiểu tỷ tỷ, thật sự là tỷ không có.】 Thần Khí này, có nhưng vô giá, căn bản không mua được.

Sơ Tranh: “...” Vương Bát Đản ngươi nói ngươi có ích lợi gì?

【...】 Sao lại là nó sai rồi? Cãi lại thì không sao, còn không được thì kêu nó là Vương Bát Đản! Đây không phải là mắng thẳng mặt nó sao?!

Ngươi nói hoài.

【...】 Ta đi, ta đi, ta đi đây!

Vương Giả bỏ chạy.

Trước mặt Sơ Tranh là một trận pháp đã được hoàn thiện, trận pháp rơi xuống mặt đất, cô và Ly Đường hoàn toàn bị nhốt ở bên trong, Lâm Thần và vài tên đệ tử dừng trận pháp lại.

“Sơ Tranh, Ly Đường.” Lâm thần nắm Thần Khí: “Hôm nay các ngươi không trốn được đâu, mau giơ tay chịu trói đi.”

“Vì sao?” Sơ Tranh bày ra bộ dạng không hiểu.

Lâm Thần ỷ vào Thần Khí, bắt đầu kiêu lên: “Trận pháp này là thứ chuyên dùng để đối phó Ma tộc, các ngươi ở bên trong, thực lực sẽ suy giảm mạnh. Nếu không muốn chịu khổ, hãy đầu hàng.”

“Vừa rồi ta nghe thấy ngươi muốn giết hắn.” Sơ Tranh chỉ về hướng thẻ người tốt.

Lâm Thần: “......”

Hắn nói nhỏ thế, mà cô cũng nghe thấy à?

Nhưng nghe thấy thì cũng chẳng sao.

“Ma tộc vốn rất đáng chết.” Lâm Thần nói: “Nếu không phải do Ma tộc các ngươi, thì sẽ không có chiến tranh.”

Sơ Tranh bình tĩnh đáp: “Không có chiến tranh, các ngươi sẽ an tại hưởng lạc, trì trệ không tiến, cuối cùng năng lực tiêu vong, thường nhân vô dị.”

Lâm Thần mày nhăn lại.

“Sư huynh đừng phí lời với nàng ta nữa, nàng ta đang kéo dài thời gian đó.” Sư đệ nào đó liền nhắc nhở Lâm Thần.

Lâm thần lúc này mới phản ứng lại: “Sơ Tranh, ngươi thật sự không đầu hàng à?”

“Không.” Là nữ nhân sao có thể đầu hàng đâu? Kiên quyết không!

“Tốt.” Lâm Thần cầm Thần Khí lên, mang theo vài phần dữ tợn: “Vậy ngươi đừng hối hận đấy.”

Sơ Tranh quay đầu: “Nhìn kỹ đấy.”

Ly đường: “???” Nhìn kỹ cái gì?

Ly Đường còn chưa có phản ứng, hình ảnh trước mắt đã thay đổi.

Lâm Thần và mấy đệ tử Tử Vân Tông đó, bốn phía lúc này đều quay bị quấn bởi một sợi dây nhỏ xung quanh.

Sợi dây nhỏ đó đột ngột xuất hiện, khiến người bên kia cũng phải sợ hãi.

“Là thứ gì......”

“Nó cuốn lấy ta!”

“Sao không thể tháo được vậy!”

Tơ hồng chợt buộc chặt, cuốn lấy tứ chi và cổ bọn họ.

“A!”

“Cái thứ quái quỷ gì vậy!”

Tử Vân Tông dù có cố làm gì, tơ hồng vẫn không hề phản ứng, bọn họ bắt đầu chửi ầm lên.

Mỗi một sợi tơ hồng như một đòn đánh của Sơ Tranh, cô nhẹ nhàng túm tơ hồng, thần sắc bình tĩnh không gợn sóng.

Tơ hồng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng cuốn chặt bọn họ.

Bên kia......

Ly Đường nhớ tới lúc ở Tử Vân Tông, cô cũng cuốn một sợi tơ hồng lên người hắn......

Cảm xúc lạnh lẽo kia, làm người ta dễ dàng liên tưởng đến loài rắn.

“Sư huynh! Cứu ta!”

Lâm thần bên kia tốt hơn chút một chút, có thần khí hỗ trợ, tơ hồng chỉ cuốn lấy cá chân hắn.

Lâm Thần huy động Thần Khí chặt bỏ đi, tơ hồng lập tức buông ra, rồi lại quấn quanh hông hắn, hung hăng hướng hướng tới không trung.

“Thấy rõ chứ?” Sơ Tranh hỏi Ly Đường.

Ly Đường ngơ ngác gật gật đầu.

Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ kéo sợi tơ hồng, khiến bao nhiêu người bị nó cuốn lấy, trong nháy mắt liền biến mất ở không khí.

Lúc Sơ Tranh qua đó, giữa sân chỉ còn lại Lâm Thần.

“Ngươi......” Sắc mặt Lâm Thần xanh mét: “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn đã thấy, các sư đệ của hắn, biến mất ngay trước mặt hắn —— hội phi yên diệt.

Người đối diện thậm chí không cần động tya.

Sơ Tranh giơ tay lên, tơ hồng ẩn nấp trong không khí, Lâm Thần cảnh giác nhìn bốn phía.

“Các ngươi muốn giết ta ư, ta rất lợi hại, các ngươi sẽ bị ta giết, đơn giản lắm, ngươi hiểu chưa?”

Lâm Thần đương nhiên là hiểu.

Hắn không hiểu sao cô lại làm được thế? Chỉ bằng những sợi tơ hồng đó.

Lâm Thần lạnh gáy, hắn đã xem nhẹ nữ nhân này.

Sư phụ nói đúng, ma cốt không dễ đối phó như vậy, hắn không nên quá xúc động.

Nhưng sư muội...

Nghĩ đến khuôn mặtsư muội đang tái nhợt, Lâm Thần không thể ngồi yên được, hắn mà không làm gì, thì sao mà cứu sư muội?

Ma cốt là hy vọng duy nhất.

Vì sư muội...

Lâm Thần nghĩ vậy, trong lòng hạ định chú ý, đem linh khí rót vào Thần Khí, huy động Thần Khí, chém về phía Sơ Tranh.

Thần Khí dễ dàng bị ngăn trở, người đối diện thậm chí còn chả nhấc tay, dòng khí nâng bổng làn váy cô lên, khiến bộ dạng cô trông rất an nhài, có một cảm giác không thể phản bác lại.

Rầm ——

Thân thể Lâm Thần bay ra xa, đụng vào trận pháp bị bắn trở về.

“Ngươi đánh không thắng ta, không cần lo cho thân thể ta, chỉ cần chạy nhanh thôi.” Sơ Tranh nói.

Ta sợ sẽ khiến ngươi thài mất!

Từ một tên không có tính người đến một kẻ đáng thương và mạnh mẽ!

Thân thể......

Hai chữ này, có lẽ đã kích thích đến Ly Đường, hắn xem lâm thần ánh mắt, nháy mắt trở nên âm trầm lên.

Ly đường hướng tới lâm thần đi qua đi, hắn trong mắt hắc khí dần dần tràn ngập, quanh thân bắt đầu tràn ra makhí nồng đậm.

Bốn phía hoàn cảnh tựa hồ đều trở nên âm trầm lên.

Hắn ta muốn thân thể của cô?

Sao hắn ta dám!

Cô là của hắn, ai cũng không thể mơ ước!

Ly Đường mang theo sát ý, Lâm Thần bò từ đất dậy, công kích Ly Đường.

Trận pháp này tuy sẽ áp chế Ma tộc, khiến Ly Đường yếu đi không ít.

Nhưng lúc này lòng Ly Đường tràn đầy phẫn nộ, đánh nhau với Lâm Thần, bất phân thắng bại.

【Tiểu tỷ tỷ, cô không hỗ trợ sao? 】Vương Giả hữu khí vô lực.

“Sao lại phải hỗ trợ?” Sơ Tranh xắn lại tay áo, không thể giết Lâm Thần, bởi vậy nên cô phải kích thích dục vọng thôi.

【Câu nói kia của cô, đã kích thích đến hắn, tiểu tỷ tỷ, lúc cô nói chuyện, xin hãy nghĩ lại mục đích tới đây.】

“Ta nói chuyện thế nào là quyền tự do ngôn luận của ta.” Bản thân mình yếu ớt, còn ta ư?

【Hắn bị hắc hóa rồi đó!】 Nhất định tiểu tỷ tỷ tới đây vì mục đích hắc hóa hắn! Nhất định là! Âm mưu! Đây là âm mưu!

Sơ Tranh phản bác: “Không liên quan, ta không làm hắn hắc hóa.”

【Cô không nói câu nói kia, sao hắn lại hắc hóa? 】

“Ta nói chuyện thế nào là quyền tự do ngôn luận của ta.”

【...】 Má, lại quay lại chỗ cũ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.