Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 97: Chương 97: Đỉnh cao Ma giới (31)




Trans: juki_maiVN

Lâm Thần bị đánh chết khiếp, Ly Đường là muốn giết hắn, nhưng lúc hắn xông lên, đột nhiên xuất hiện một trận pháp, trực tiếp cứu Lâm Thần.

Có thể làm được điều này, trừ bỏ tông chủ và trưởng lão của Tử Vân Tômh, có lẽ không người khác.

“Phốc......”

Sau khi Lâm Thần được cứu đi, Ly Đường cũng chống đỡ không được, bước đi chao đảo trên đấy.

Sơ Tranh duỗi tay giữ chặt hắn, để hắn dựa vào mình.

“Khụ khụ khụ...”

Ly đường ho khan, máu không ngừng tuôn ra.

“Sao ngươi lại đánh nhau với hắn?”

Sơ Tranh cầm máu cho hắn, rồi đút cho hắn hai viên đan dược: “Lãng phí thời gian.”

“Hắn nên......” Ly Đường cầm lấy tay Sơ Tranh rồi tuyên bố chủ quyền: “Nàng là của ta.”

“Ta là của ta.” Sơ Tranh sửa lại.

“Ta...... Khụ khụ khụ......” Ma khí trên người Ly Đường không chịu nổi khống chế, có lúc sẽ phát tán.

“Ta không là......”

【Tiểu tỷ tỷ, giúp hắn một chút đi, lừa hắn luôn đi, chứ không hắn mà sinh ra ma khí thì phải làm sao!!!】

Sơ tranh cuối xuống, Vương Bát Đản đang kêu mình lừa người à?

“Là của ngươi.” Chỉ nói một câu là của ngươi thôi mà, cũng không mất mát gì.

Ma khí trên thân thể Ly Đường nhanh chóng được đẩy xuống, cảm xúc trên mặt cũng dần tan biến.

-

Lâm Thần được Tử Vân Tông cứu về, Vạn La canh giữ cửa phòng, nôn nóng chạy tới chạy lui.

“Tông chủ.” Tông chủ chạy ra, Vạn La lập tức đón hắn: “Sao rồi?”

Tông chủ lắc đầu: “Kinh mạch Lâm Thần bị hao tổn nghiêm trọng, ngũ tạng lục phủ đều bị ma khí ăn mòn......”

Lời này ngầm ý nói —— có lẽ Lâm Thần sẽ bị phế.

Lúc Lâm Thần tỉnh lại, biết được tình huống của mình, có chút hoảng loạn.

Trước nay hắn vẫn là thiên chi kiêu tử, lúc này lại muốn trở thành người thường...... Không, so với người bình thường còn không bằng.

Thân thể hắn nếu không thanh trừ ma khí, thì vô tình sẽ bỏ mạng.

Lâm Thần không hiểu điều này.

Vạn La cũng không hiểu được, đồ đệ tốt của mình, lúc này lại bị biến thành cái dạng này.

Vạn La và tông chủ cãi nhau ầm ĩ hết cả tông môn, rồi truy nã Sơ Tranh và Ly Đường, nhất định phải bắt lấy tên đầu sỏ Ly Đường.

Trong thân thể Lâm Thần còn ma khí của ly đường, chỉ có hắn mới có thể hoàn toàn thanh trừ ma khí đó.

Vì thế mặc kệ Sơ Tranh và Ly Đường đi đâu, đều bị nhận diện và đuổi giết.

Nhưng Sơ Tranh thì sao? Mỗi lần bị đuổi giết đều không quên ném tiền.

Mọi người rất hoài nghi, có phải là cô biết quặng linh thạch ở đâu không, chứ không sao lại lắm linh thạch như thế.

Vì thế người đuổi giết cô càng nhiều hơn.

Sơ Tranh còn có thể giao dịch với mấy người đuổi giết cô.

Nhưng cũng có người không chịu, mới nhìn cô đã muốn giết, mới nhìn cô đã muốn......

Nhìn cô dễ chết lắm à!

Làm như giỏi lắm ý.

“Ta phải về Ma tộc.” Sơ Tranh sợ phiền nên nói với Ly Đường.

Vết thương của Ly Đường sắp lành lại: “Vì sao?”

“Kế thừa vị trí Ma Quân.” Sơ Tranh nói: “Rồi sau đó về đây “”cắt đất diễn”” của bọn họ!”

Những tên đuổi giết đó, làm cản trở việc phá sản.

Ly Đường: “......”

Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

-

Sơ Tranh nói làm là làm, nói đến Ma tộc là đến Ma tộc, khởi hành ngay trong ngày.

Ly Đường biết mình cũng không ngăn được cô, nên hắn chỉ lo lắng, khi trở lại ngầm ma thành, sẽ tăng cường sức mạnh của tâm ma.

Nhưng hắn có thể để cô một mình về đó sao?

Đáp án là không.

Tới ngầm ma thành, yêu cầu phải có thực lực nhất định, lúc đi vào rồi thì sẽ không cần.

Lúc cô tới ngầm ma thành vẫn không có gì thanh đổi, vẫn chả thất mặt trời đâu.

“Đây là ngầm ma thành?”

Ly Đường nhìn kiến trúc trước mặt, kiến trúc này, nhìn sơ qua cũng thấy là đã nhiều năm.

“Ừ.” Sơ Tranh xắn ống tay áo, bước tới trung tâm thành.

Ngầm ma thành chính là Ma đô(Thủ đô của Ma tộc) trước kia.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Ly Đường bước nhanh vài bước, đuổi kịp Sơ Tranh.

“Vào thành, tìm người.” Sơ Tranh nói ngắn gọn, nói hoài nhưng hắn vẫn không biết.

Tìm người nào a?

Một canh giờ sau, Ly Đường đứng ở ngoài phủ Ma Quân.

Cô đúng là muốn kế thừa Ma Quân à?

“Không được ở đây!” Ma tộc bên ngoài Ma Quân cầm vũ khí xua đuổi bọn họ: “Chạy nhanh rời đi nơi này!”

“Ta muốn gặp Ma Quân của các ngươi.”

“Ma Quân hôm nay không tiếp khách.” Đối phương nói: “Đi mau đi.”

Mỗi ngày đều có người tới gặp Ma Quân, Ma Quân nào có nhiều thời gian như vậy.

“Cho bọn họ tiến vào.”

Bên trong phủ chợt truyền ra một thanh âm, khiến người cản trở họ hơi sửng sốt, hai bên liếc nhau, rồi nhường đường cho cô.

Sơ Tranh thất vọng bước vào.

Người nói chính là Ma Quân trong phủ quản gia, hắn tiếp Sơ Tranh và Ly Đường ở phòng khách.

“Hai vị, Ma Quân sẽ đến nhanh thôi, mong chờ một lát.”

Quản gia lui ra ngoài, Ly Đường đánh giá bốn phía: một chút “Nàng quen hắn à?”

“Không quen.”

“Vậy tại sao hắn lại muốn gặp nàng?”

“Không biết.”

“...”

Sơ tranh tìm một chỗ ngồi, lúc Ma tộc dâng trà lên, hai ly trà đều được nâng lên.

Ly Đường đè tay cô lại: “Đừng uống.”

Ở một nơi xa lạ thế này, sao lạ dám uống đồ lạ chứ?

“Ngươi quá cẩn thận rồi.”

“Ta không nghĩ nàng đã chịu thương tổn đến vậy.” Ly Đường hơi hơi nắm thật chặt tay: “Ta tiếc.”

“Không có độc.” Sơ Tranh bỏ tay hắn ra, nhấp một ngụm: “Ngươi uống không?”

Ly Đường cầm lấy chén trà trong tay Sơ Tranh, uống một ngụm.

Sơ Tranh: “...””

Nàng nhìn chén trà bên cạnh, lại nhìn đôi tay trống không của mình.

Hắn đang uống cái ly kia!

Sao hắn dám cướp ly của cô!

“Ma Quân đến ——”

Quản gia khom lưng đi ở phía trước dẫn đường, phía sau có một người nam nhân đi theo, sắc mặt hắn không vui, rất không vui.

Ma Quân đến nhanh, phủ y phục rồi ngồi xuống.

“Ngươi tên là Sơ Tranh à?” Ma Quân đánh giá cô bằng hai mắt.

“Ngươi biết ta?”

“A.” Ma Quân cười lạnh: “Mua hơn mười cửa hàng ở trung tâm thành, đương nhiên là ta biết.”

Trung tâm thành chính là địa bàn của hắn.

Hơn mười cửa hàng cũng không là gì, bọn họ chỉ để ý việc, cô vung tiền quá nhiều.

Nhưng lúc chờ bọn họ tới, người này đã không thấy đâu, chỉ để lại những cửa hàng đó cùng với hình ảnh.

Không nghĩ tới, lâu như vậy, cô lại bỗng nhiên xuất hiện, còn tự tìm tới cửa tới.

“À.” Sơ Tranh gật gật đầu, cũng không để ý, mình đã từng mua nhiều đồ ở đây.

Con ngươi Ma Quân hơi nhíu lại, tầm mắt từ trên người cô, rơi xuống trên người Ly Đường.

“Nửa ma?”

Ly Đường kinh ngạc, đối phương liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình.

“Vẫn còn sinh tâm ma, thế nhưng vẫn còn tỉnh táo, có chút tốt đấy.”

Sơ Tranh liếc Ly Đường một cái.

Ly Đường nhắm mắt, không dám đối diện với Sơ Tranh.

Ngón tay Ma Quân khẽ run lên, rồi gõ lên mặt bàn: “Các ngươi tìm bổn quân có chuyện gì?”

Hắn không biết nữ nhân này là ai, Ma Quân sẽ không dễ dàng đắc tội, nhưng Ly Đường, thì hắn thấy khá thực nhược, nên cũng không để ở trong lòng.

“Muốn ra ngoài thì sao?” Sơ Tranh không nhìn Ly Đường nữa.

“Đi ra ngoài?” Ma Quân nghi hoặc: “Đi đâu?”

“Bên ngoài, Nhân giới.” Sơ Tranh nói.

“...... Nhân giới?” Cảm xúc của Ma Quân có chút kinh ngạc: “Ngầm ma thành đã phong ấn, không ai có thể mở ra, sao có thể đi ra ngoài?”

“Ngươi cảm thấy hắn như thế nào?”

“Chuyện có chút nhân tính này cũng rất bình thường.”

“......” Còn có vụ này à? Cứ tưởng Lâm Thần đặc biệt lắm, chả ai nhái nổi.

Hóa ra là không.

Bình tĩnh!

Sơ Tranh lạnh nhạt: “Đây không phải là chuyện của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.