Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Sơ Tranh tìm một tên ma tộc.
“Đem cái này đến Tử Vân Tông.” Sơ Tranh đưa một cái bình nhỏ cho Ma tộc nọ.
“... Ma Quân, cái này... cái này không phải Phạm Linh Đan[1] sao?” Đây không phải là bảo vật trân quý của Ma Quân... không phải, là của Ma Quân tiền nhiệm sao? Ma Quân tiền nhiệm vốn nâng niu nó như bảo bối mà, sao lại vào tay Ma Quân này rồi?
[1]: Nguyên văn “梵灵丹 - Phạn/Phạm Linh Đan“. Từ Phạn (hay Phạm) là phiên âm từ chữ “brahman” trong tiếng Phạn. Phạn ngữ nói tắt là “phạm“.
Ý nghĩa thanh tịnh, chỉ những thứ liên quan đến Phật giáo.
Còn sai hắn đưa tới Tử Vân Tông, đó là đối thủ một mất một còn của họ đấy!!!
Ma Quân điên rồi sao?
“Đúng vậy.” Sơ Tranh gật đầu: “Ngươi cũng biết nhiều chuyện quá nhỉ.”
Tên ma tộc gượng cười, nuốt nước miếng: “Cái này là của... Ma Quân tiền nhiệm mà. Ngài, ngài ấy liệu có biết không?”
“Ta mua.”
“...”
Ma Quân thấy tiền mà cũng sáng mắt sao? Sao nói đánh chết hắn cũng không bao giờ bán!
Vị tiền nhiệm Ma Quân nào đó đang ngồi xổm trong một góc nào đó, mặt mũi bầm dập, ôm một đống ma tinh: “........” Tức chết hắn rồi! Nàng ta đúng là giặc cướp mà!
“Ma Quân, đưa đến Tử Vân tông để... làm gì ạ?”
“Ngươi nói cho bọn họ biết tác dụng của đan dược là được.” Sơ Tranh nói: “Đi đi.”
Ma tộc: “...”
Phạm Linh Đan là bảo vật trân quý bởi vì nó là đan dược đã thất truyền, không còn ai biết luyện chế nó thế nào nữa.
Mà tác dụng của Phạm Linh Đan——
Là có thể thanh trừ tất cả các loại ma khí.
Sơ Tranh không phải không biết điều này. Mà thân là một Ma tộc, sao lại đi cất chứa một viên đan dược như này làm gì.
Ma tộc lĩnh mệnh nọ thúc ngựa đem đan dược đến Tử Vân tông.
Tử Vân tông đương nhiên nghi ngờ dụng ý của Ma tộc. thế nhưng đan dược này lại rõ là hàng thật giá thật.
Nhưng hiện giờ người bị ma khí nhập thể, có nhu cầu cầu dùng dược lại có hai người.
Một là Tống Phong Lan, hai là Lâm Thần.
Nếu vậy đan dược này phải dùng cho ai cũng là một vấn đề đau đầu.
Sư phụ hai người ai cũng muốn dùng đan dược này cứu đồ nhi của mình, mặt mũi bằng hữu bao năm cũng không thèm để ý, trực tiếp động thủ tranh đoạt với nhau.
Cuối cùng Tông chủ quyết định cho Lâm Thần dùng.
Lâm Thần có trong tay thần khí, lại là người có thiên phú tốt nhất toàn Tử Vân tông, hiện giờ đang lúc nguy nan, là thời điểm rất cần đến hắn.
“Sư huynh.”
Tống Phong Lan hai mắt đẫm lệ, nàng bị ma khí xâm nhập sớm hơn so với Lâm Thần, nàng ta còn càng cần đan dược này hơn.
Nàng không muốn chết.
Lâm Thần tay cầm đan dược, nội tâm cũng bị dày vò không ít: “Sư muội... ta...”
“Thần Nhi, mau dùng đan dược!” Vạn La thúc giục Lâm Thần.
“Sư phụ, sư muội...” Lâm Thần nhíu mày.
“Chỉ cần bắt được Sơ Tranh, chúng ta có thể dùng ma cốt để đổi.” Vạn La hạ giọng khuyên hắn: “Nếu ngươi đưa cho Phong Lan, ngươi có chắc rằng Phong Lan sẽ bắt được Sơ Tranh để cứu ngươi không? Kể cả khi bắt được nàng ta thì sao, ngươi có chắc là ngươi muốn biến thành một nữ nhân không?”
Trong đầu Lâm Thần xuất hiện hình ảnh mình là một nữ tử, lập tức ớn lạnh cả người.
“Sư muội, thực xin lỗi.” Vẻ mặt hắn đau khổ: “Chờ ta hồi phục, rồi nhất định sẽ nghĩ cách cứu muội.”
“Sư huynh...”
Tống Phong Lan trơ mắt nhìn Lâm Thần nuốt viên đan dược xuống, đôi mắt đẹp của nàng ta trợn trừng, tràn đầy khiếp sợ.
Hắn không phải nói thích mình sao?
Vì sao không chịu đưa đan dược cho nàng?
Hắn rõ ràng biết mình không còn nhiều thời gian, chẳng biết còn lại mấy ngày nữa.
Sinh mệnh của bản thân đang ngắn ngủi nguy kịch, thời điểm có thể cứu nhưng đối phương lại không muốn cứu, mặc dù là người yêu của nhau thì cũng tất sẽ sinh ra oán hận.
“Phốc...” Tống Phong Lan phun ra một búng máu.
“Phong Lan!” Sư phụ Tống Phong Lan vội vàng đỡ lấy đệ tử của mình, trừng mắt nhìn Lâm Thần: “Lâm Thần, Vạn La! Các ngươi được lắm!”
Ngay cả Tông chủ cũng bị sư phụ Tống Phong Lan trừng mắt.
Hắn mang theo Tống Phong Lan rời đi, Lâm Thần muốn đuổi theo nhưng tác dụng của đan dược phát tác khiến hắn không thể đuổi theo.
Chờ Lâm Thần tiêu hóa xong đan dược thì Tống Phong Lan đã không còn ở Tử Vân tông nữa.
Lâm Thần thề sẽ bắt được Sơ Tranh nhưng mà bốn phương đều là Ma tộc, hắn biết đi đâu tìm Sơ Tranh đây. Đến cả bóng dáng của Sơ Tranh hắn cũng không nhìn thấy.
Bắt lấy Ma tộc, không cần nói cũng biết, chưa bao giờ thành công.
Bọn họ căn bản không biết Ma Quân tiền nhiệm ở nơi nào, mệnh lệnh đưa ra đều là do Ma Quân tiền nhiệm định đoạt.
-
Một nơi trong sơn cốc.
Ly Đường đang đứng dưới tán cây, hắn ngửa đầu nhìn lên, đáy mắt chứa đầy sự thâm trầm sâu thẳm.
“Vì sao nàng muốn cứu Lâm Thần?”
“Ta không cứu hắn.” Sơ Tranh thề thốt phủ nhận.
Ly Đường khẽ nhíu mày: “Nàng cho hắn đan dược.”
“Đúng vậy a.”
“Đây không phải là đang cứu hắn sao?”
“Không phải.” Cho đan dược cũng không phải có ý muốn cứu hắn.
Ly Đường: “...”
Hiện tại Lâm Thần đang nhảy nhót tưng bừng rồi kia kìa, đây không phải cứu thì là gì?
Sơ Tranh nhảy từ trên cây xuống: “Cho hắn đan dược, nhưng cũng chưa chắc hắn có thể tiêu hóa được dược này.”
Lúc sai người đưa đến Tử Vân tông, cô cũng không xác định được ai sẽ là người sử dụng viên đan.
Nhưng mà xem ra, Lâm Thần cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn bản thân mình.
Ly Đường trong nháy mắt phản ứng lại:“Nàng động chạm gì đan dược sao?”
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Nhìn cô giống người vô tư dâng mình lên miệng hổ lắm sao?
Đối với địch nhân, mềm lòng chính là đang tự đào hố chôn mình.
Mà cô không có ngu xuẩn như vậy.
Nếu không phải vì do Vương Bát Đản ngăn cản thì hiện tại Lâm Thần đã sớm bị cô “xử lý” rồi, nào có phiền toái như vậy.
Quả nhiên vẫn là nên thủ tiêu Vương Bát Đản đầu tiên.
【......】Liên quan gì đến nó a!!!!
-
Lâm Thần không tìm thấy Sơ Tranh, trong thân thể hắn không hiểu sao lại dần xuất hiện biến hóa. Bắt đầu từ lúclà sau khi sử dụng linh lực mà hồi lâu sau vẫn không thấy khôi phục, sau đó là thực lực hắn dần ngày càng thụt lùi.
Lúc đầu hắn còn có thể che dấu nhưng qua một thời gian dài, mọi người ai cũng có thể nhìn ra điểm bất thường ở hắn.
Lâm Thần giấu giếm không xong, đành phải nói cho Vạn La và Tông chủ.
Nhưng toàn bộ tông môn cũng không hiểu Lâm Thần bị làm sao nữa.
Thực lực của Lâm Thần ngày càng kém cỏi, dù có thần khí trong tay cũng không thể phát huy được thực lực chân chính của thần khí.
Dị nghị trong tông môn ngày một nhiều.
Lúc đầu mọi người còn cố kỵ thân phận sư huynh của Lâm Thần, nhưng theo đà Ma tộc ngày càng càn quấy, những dị nghị cũng bắt đầu không thèm kiêng nể.
Đến hiện tại, Lâm Thần so với người thường cũng đã chẳng có gì khác biệt.
Hắn đem đồ trong phòng đập vỡ toàn bộ.
“Tại sao... Tại sao lại thành thế này?”
Lâm Thần vừa đập đồ vừa gào thét.
Tại sao hắn lại biến thành như vậy.
“Ta mới là người lợi hại nhất Tử Vân tông, là TA!”
“Sao lại thành như vậy!”
“Tại sao!!”
Lâm Thần ngồi giữa một đống hỗn độn trên mặt đất, toàn thân bẩn thỉu, biểu tình điên cuồng, chật vật đến cực điểm.
“Sư huynh?” Ngoài cửa có người gõ cửa: “Tông chủ cùng các vị trưởng lão tới, huynh... ra ngoài một chút đi.”
Lâm Thân nghe vậy thì lập tức bò dậy, mở cửa đi ra ngoài.
“Tông chủ, Tông chủ...” Lâm Thần bổ nhào đến trước mặt Tông chủ: “Tông chủ, xin người phải giúp đệ tử, vì sao... Ta vốn không phải thế này, vì sao lại thành ra như vậy, xin người hãy cứu đệ tử.”
Vẻ mặt Tông chủ chợt khó xử: “Lâm Thần...”
“Tông chủ, người nhất định có biện pháp phải không?”
Vốn dĩ là một đệ tử ưu tú, bỗng nhiên biến thành cái dạng này, đáy lòng Tông chủ cũng khó mà chịu nổi.
“Lâm Thần, ngươi đứng lên trước đi, thân thể của ngươi chúng ta nhất định sẽ tìm biện pháp khôi phục.” Tông chủ trấn an Lâm Thần một phen trước đã.
Lâm Thần được hứa hẹn, cảm xúc cũng bình phục lại một chút.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Thần nghe thấy Tông chủ nói: “Thực lực hiện tại của ngươi không có cách nào dùng được Thần khí. Chi bằng đem Thần khí đưa cho chúng ta đối phó với Ma tộc trước đi.”
Lâm Thần trừng mắt, không thể tin nổi: “Tông chủ, người nói gì?”
Tông chủ vội vàng trấn an: “Ngươi đừng kích động, chỉ là mượn tạm mà thôi, đợt thân thể ngươi tốt rồi chúng ta sẽ trả Thần khí lại cho ngươi.”