Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Lâm Thần chống cự không chịu giao thần khí ra, vì hình tượng của mình nên Tông chủ cùng các vị trưởng lão cũng không dám ra tay trắng trợn đoạt lấy, chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng việc này cũng không dừng tại đấy.
Tử Vân tông có nhiều đệ tử, luôn có người to gan cố tình ra tay, cướp đi thần khí của Lâm Thần.
Nhưng việc này cùng với việc Lâm Thần tự giao nộp thần khí ra không giống nhau.
Lâm Thần bị ép cắt đứt khế ước với thần khí, bị người ta đạp xuống dưới chân.
“Sư huynh, đừng trách sư đệ. Bộ dạng huynh bây giờ sao có thể bảo vệ Tông môn chống lại Ma tộc. Sư đệ sẽ dùng thanh thần khí này, gắng sức thay thế sư huynh báo thù.”
Lâm Thần run rẩy vươn tay nhưng lại có một đôi chân không lưu tình chút nào dẫm lên, hung hăng nghiền hắn bẹp dí dưới đất.
“Sư huynh à, ngươi cứ yên tâm ở nơi này tĩnh dưỡng đi.
“Thần khí của ta...” Hai mắt Lâm Thần đỏ ngầu.
“Sư huynh, hiện tại nó không còn là của ngươi.”
“Trả lại cho ta!”
“Ha ha ha ha, trả lại cho ngươi? Sư huynh, ngươi còn tưởng rằng ngươi là đệ nhất thiên tài của Tử Vân tông nữa ư?”
Kẻ kia còn vung vẩy Thần khí trước mặt Lâm Thần khoe khoang.
“Sư huynh, ngươi tự nhìn lại đi, nếu như không phải có Tông chủ cùng các vị trưởng lão dung túng, ta sao dám ở Tông môn động thủ với ngươi.”
Đồng tử Lâm Thần trừng lớn.
“Ha ha ha ha...”
-
“Lâm Thần nhập ma.”
Lúc Sơ Tranh nghe được tin này, cô còn đang bận rộn giao dịch ma tinh.
Lâm Thần bị cướp mất Thần khí thì không bao lâu sau đã nhập ma. Nghe nói còn giết không ít người ở Tử Vân tông, hiện tại không biết đã chạy trốn tới nơi nào.
Ly Đường tiếp nhận đồ vật của cô, ôm lấy vai Sơ Tranh: “Đi thôi.”
“Ừ.” Sơ Tranh dường như đang suy nghĩ gì đó, hướng về phía Tử Vân Tông nhìn một chút.
Nhập ma đều dễ dàng như vậy sao?
Cũng chẳng có quá trình giày vò gì cả.
Quả nhiên vẫn nên thủ tiêu hắn thì tốt hơn.
“Nàng mua cái này làm gì?” Ly Đường lật xem đồ vật trong tay.
Sơ Tranh hoàn hồn, liếc mắt nhìn chiếc vòng cổ pháp khí trong tay Ly Đường: “Tặng ngươi.”
“Tặng... ta?” Ly Đường đột nhiên cảm thấy vật đang cầm như củ khoai nóng bỏng tay.
Hắn không cần thứ này.
Hoàn toàn không cần.
Ly Đường đem giấu biến đồ vật ra sau lưng, nói: “Vừa nãy Ma Quân tìm nàng, chúng ta qua đó xem xem.”
Sơ Tranh có chút không hiểu hắn lắm: “Ngươi đâu có thích hắn lắm đâu?”
“Có sao?” Ly Đường cười trừ: “Không có.”
Nàng cho hắn quá nhiều đồ vật, chỉ cần không đề cập tới, nàng cũng sẽ không nhớ đến. Cái đồ chơi này có vẻ cũng không phải thứ tốt, cứ để cho nàng quên đi thì hơn.
“Có.” Sơ Tranh khẳng định.
Mỗi lần Ma Quân xuất hiện, hắn liền bày ra cái vẻ như nhìn thấy kẻ thù giết cha mình không bằng.
“Ta thích Ma Quân.” Ly Đường lẩm bẩm nhẹ bên tai cô: “Ma Quân.”
Sơ Tranh mặt không đổi sắc gật đầu: “Thích ta, có phải cũng cảm thấy ta là người tốt không?”
Ly Đường lắc đầu.
“Sao chứ?!” Sơ Tranh hung hăng mắng.
“Ta thích nàng, dù nàng có phải người tốt hay không cũng đều thích.” Ly Đường giải thích.
Hắn trước nay đều không cho rằng nàng là một người tốt.
Nhưng người hắn thích chính là nàng, thích đến mức chỉ muốn...
Sơ Tranh hất tay hắn ra, dữ dằn mắng: “Cách xa ta ra!”
Thích cô mà không cảm thấy cô là người tốt?
Quả nhiên mấy truyện trong tiểu thuyết viết đều gạt người! Cái gì mà khi yêu người nào thì người mình yêu là tốt nhất chứ?
Đồ lừa đảo!
Một đám lừa đảo!
Ly Đường: “???”
Hắn nói sai gì sao?
“Nàng cẩn thận chút, đừng đụng vào... Ai, cẩn thận!”
Ly Đường đuổi theo Sơ Tranh, kịp thời bảo vệ cô khỏi va vào dòng người đông đúc.
“Sao lại tức giận rồi?”
“Không có.” Sơ Tranh mặt lạnh tanh, ngữ khí trước sau cũng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn qua quả thật không giống tức giận.
“Ta nói sai cái gì sao?”
“Ngươi không sai.” Ngươi chính là thẻ người tốt, làm sao có thể sai chứ. Dù cả thế giới sai thì ngươi cũng sẽ không sai được chưa.
Kẻ sai chính là Vương Bát Đản!
Cái gì mà phá nhiệm vụ này nọ!
【......】 Sao lại đá sang nó rồi?
“Được được được, ta sai rồi.” Ly Đường xin tha: “Nàng nói cho ta biết, ta đã sai chỗ nào được không?”
Sơ Tranh không nói chuyện nữa, trầm mặc đi về phía trước.
Liên tiếp mấy ngày sau đó Ly Đường đều không gặp được Sơ Tranh, đến lúc hắn sắp không khống chế được bản thân hắc hóa nữa thì Sơ Tranh mới ung dung xuất hiện.
“Ta nói rồi, ngươi mà dám hắc hóa ta sẽ đánh gãy chân ngươi, có nhớ không?” Động cái là biến đen, nhà ngươi là mỏ than chắc!
Ly Đường rũ đầu: “Ta không gặp được nàng.”
Hắn kéo tay áo Sơ Tranh: “Có phải nàng vẫn tức giận ta không?” Hắn thật sự không biết, đến cùng thì hôm đó hắn đã nói gì sai nữa.
“Không có.” Tức giận cái gì, tức giận thì làm được gì sao, mỗi ngày cô đều rất an bình vui vẻ nhé.
“Nàng đang tức giận.”
“Không có.”
“Nàng...”
“Dám nói tiếp xem.” Sơ Tranh bóp bóp nắm đấm uy hiếp.
“...” Ly Đường xích lại gần Sơ Tranh thêm chút nữa: “Nàng hôn ta một cái thì ta sẽ tin nàng không tức giận.”
“Ngươi...” Cút!
Ly Đường chủ động ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh, nuốt tất cả lời nàng chưa kịp nói vào miệng, lại thuận thế ôm Sơ Tranh vào lòng ngực.
Trên cánh môi nàng là xúc cảm trằn trọc, như có dòng điện nhỏ chạy khắp toàn thân.
Ly Đường gấp gáp không chờ nổi liền cạy răng môi nàng ra, làm sâu hơn nụ hôn này.
Hắn còn muốn nhiều hơn nữa...
Hương khí nhàn nhạt trên người nàng hệt như chất xúc tác làm thân thể tiếp xúc nóng rực.
Ly Đường khắc chế dục vọng của mình, nụ hôn đang có chút thô bạo liền ôn nhu dần xuống.
“Thích không?” Ly Đường hôn khóe môi Sơ Tranh.
“Cũng không chán ghét.” Sơ Tranh nói đúng sự thật.
“Đó chính là thích.” Ly Đường tự động lý giải, lại hôn nàng thêm vài cái.
Sơ Tranh nhíu mày, thích... sao?
Cô cũng không rõ nữa.
Bởi vì cô đối với phần lớn sự việc, hay những sự vật nhàm chán vô dụng xung quanh mà nói thì đều không chán ghét, nhẽ kia lại đều là yêu thích sao?
Không có khả năng.
Cô mới không phải loại người thế này.
【Chị gái nhỏ, chị nghĩ lại xem, nếu người khác hôn chị như vậy, thì chị sẽ thế nào?】
Sơ Tranh không thèm suy nghĩ đã bật ra đáp án —— giết chết hắn.
【Vậy chị gái nhỏ, bây giờ chị muốn giết chết hắn sao?】
Hơi hơi.
【......】
Trên môi Sơ Tranh chợt hơi nhói.
“Nàng đang suy nghĩ gì thế?”
Sơ Tranh hé môi dưới, đầu lưỡi Ly Đường liền xâm nhập vào, lần nữa càn quét xâm chiếm tất cả của nàng.
Sơ Tranh đẩy hắn ra, đưa tay sờ sờ cánh môi: “Ngươi cắn ta làm gì?”
“Lúc ta hôn, nàng vậy mà thất thần.” Ly Đường nói.
“Ta thất thần thì liên quan gì đến ngươi.” Sơ Tranh xoa xoa, cảm giác đau đã biến mất.
Ly Đường tức đến đau cả dạ dày, sao lại không liên quan đến hắn?
Bình tĩnh.
Không thể hắc hóa.
Hắc hóa sẽ bị đánh gãy chân.
Ly Đường hít sâu một hơi, dán sát vào người Sơ Tranh: “Vậy ta cho nàng cắn trả.”
Cánh môi đẹp của Ly Đường lúc này có hơi dẩu lên, ửng đỏ, nhìn qua thật khiến người khác có dục vọng muốn hôn lấy.
Sơ Tranh trực tiếp cắn một ngụm.
Cực kì tàn nhẫn.
Ấn đường Ly Đường nhíu chặt, kiên nhẫn chờ Sơ Tranh buông hắn ra. Có mùi máu tươi nhàn nhạt, chắc đã chảy máu rồi.
Sơ Tranh: “...” Cắn xong, đổ máu.
Ly Đường vẫn không tức giận, giọng nói mang theo vẻ cưng chiều vô hạn: “Hả giận chưa?”
Cánh môi Ly Đường dính máu, làm gương mặt tuấn mỹ của hắn như tăng thêm mấy phần yêu dã dụ hoặc.
Sơ Tranh chợt ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.
Cô cẩn thận liếm vết máusạch sẽ, trong nháy mắt bờ nơi Ly Đường bị đầu lưỡi Sơ Tranh đụng qua, thần trí hắn như bị quét sạch, đại não trống rỗng, tiếp đó trong đầu như có vô vàn pháo hoa nổ tung.
Toàn bộ quá trình cơ thể Ly Đường đều cương cứng kiềm chế, hắn chỉ sợ nếu mình chạm vào nàng sẽ thật sự không nhịn được nữa.
Đến tận khi Sơ Tranh buông ra, Ly Đường mới lùi về sau một bước.
Ly Đường chống đỡ lấy môi, thanh âm khàn khàn: “Lần sau đừng làm như vậy nữa.”
“Vì sao?” Sơ Tranh không phục: “Ngươi có thể sao ta lại không thể?”
Đều là người, dựa vào cái gì mà đòi có đãi ngộ khác biệt chứ!
Ly Đường lắc đầu: “Ta, ta sợ mình không nhịn được, đừng hôn ta như vậy nữa...” Tuy rằng hắn rất thích, cũng rất khát vọng nàng chủ động tiếp xúc...
Nhưng nếu xảy ra chuyện gì...
Hắn mới không muốn bị đánh gãy chân đâu.
—————
#Dưa_Hấu: Ta kêu người yêu ta edit đến chương 99 xong sẽ ngủ nhưng vì tâm huyết sôi trào ta sẽ edit luôn đến chương 102 mới ngủ:))
#Sha: Người yêu cũng ko thể ngăn cản Dưa Hấu nhà ta bạo chương a... Σ( ° △ °|||)
Hảo đáng sợ mà ~~