Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 247: Chương 247: Đừng vội tan trường (10)




Editor: Hấu - duahauahihi

Beta: Sa - Shadowysady (cho gọn =))) đánh chữ mún mệt luôn =))))

=======================

Kỷ Thành đưa Sơ Tranh về đến chung cư: “Tự cậu lên được chứ?”

“Tôi rất ổn.” Mặt Sơ Tranh nghiêm túc lắm luôn.

Kỷ Thành: “...”

Có hơi buồn cười.

Kỷ Thành buông Sơ Tranh ra, Sơ Tranh đi cực kỳ bình thường.

Kỷ Thành: “......”

“Cảm ơn cậu.”

Âm thanh Kỷ Thành từ đằng sau chợt truyền đến.

“Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

Hắn bổ sung nốt câu nói.

Còn tôi rất hối hận!

Nếu như cho tôi lại một cơ hội, còn lâu tôi mới cứu cậu!

Sơ Tranh bước đi không dừng vào trong khu chung cư, đến khi chắc chắn Kỷ Thành không nhìn thấy nữa thì cô lập tức vịn vào tường bên cạnh.

Một chân cô đã đặt ngay lên tường, kéo quần lên xem một chút.

Máu chảy dọc theo bắp chân xuống.

Lông mày Sơ Tranh khẽ nhíu lại khẽ đến mức không nhận ra nổi.

Còn phải xử lý vết thương, thật là phiền phức a...

Quả nhiên không nên cứu thẻ người tốt mà.

Thà chết người khác chứ không thể để bản thân nhảy vào biển lửa!

【Chị giá nhỏ, chị không sao chứ?】

“Còn tốt.” Sơ Tranh ấn ấn lên vết thương, rồi gật đầu: “Có hơi đau nhức.”

【......】Chị còn ấn nữa, chị là ma quỷ chắc! 【Chị gái nhỏ, chị có biết vừa rồi chị nên làm gì không?】

Làm gì?

Xử lý thẻ người tốt à?

Mi cũng đồng ý với suy nghĩ của ta sao?

【.........】Còn khướt! Chị đừng có đoán mò, nó là con rùa đứng đắn... Phi! Là hệ thống đứng đắn!

Vương Giả lập tức mở máy giảng đạo lý, 【Chị gái nhỏ của em, vừa rồi chị nên cho thẻ người tốt xem vết thương của mình, thẻ người tốt nhìn thấy chị như vậy, đáy lòng nhất định sẽ tự trách a!】

Sơ Tranh: “.......”

Có bệnh à!

Đem vết thương của mình khoe cho người khác nhìn, đây là sở thích gì, cũng quá máu me rồi!

Không muốn!

Mi câm miệng lại!

Mi là đồ cầm thú!

【......】

Chị gái nhỏ mà không ế thì trên đời chẳng còn ai ế nữa rồi!

“Hôm nay người kia cũng thật biết nói đùa, bà có nhìn thấy không...”

Tiếng nói chuyện từ phía sau truyền đến, Sơ Tranh lập tức thả ống quần xuống.

“A, nha đầu Hứa gia, đứng đây làm gì thế?”

Khu chung cư này không lớn lắm, mọi người cơ bản đều quen biết nhau, thấy Sơ Tranh đứng ở đây thì hai bà thím không khỏi hỏi một tiếng.

Sơ Tranh: “...”

Tôi đang chờ các bà lượn đấy!

“Mau về nhà đi, đã trễ thế này rồi.” Đối phương nói xong liền đi.

-

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Sơ Tranh dự định sẽ ra ngoài mua điện thoại di động, đoán chừng Vương Giả cũng sẽ tiện tay bắt cô đi phá sản thì thời gian một ngày rất nhanh sẽ trôi qua.

Cô vừa rời giường đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.

Mẹ Hứa và cha Hứa đang cãi nhau.

“Hai người náo loạn cái gì, không thấy nhức đầu à!”

So với Sơ Tranh thì Hứa Thịnh Huy lại là người xù lông lên trước.

Sơ Tranh tới cũng đã được nhiều ngày rồi nhưng Hứa Thịnh Huy vẫn luôn không ở nhà, bây giờ hắn mới đang học cấp 2.

Hứa Thịnh Huy bị ông bà Hứa chiều thành hư hỏng không còn biết trời cao đất dày gì nữa rồi.

Trong nhà cũng dám nói năng lỗ mãng với ông bà Hứa.

Nhưng mà ông bà Hứa còn cảm thấy đó là điều đương nhiên...

“Huy Huy à, hôm nay là cuối tuần, sao con không ngủ thêm một lát đi?”

Quả nhiên tiếng cãi vã bên ngoài đã lặn mất tăm, chỉ còn lại tiếng mẹ Hứa hỏi han ân cần.

Sơ Tranh kéo cửa đi thẳng ra ngoài.

Mẹ Hứa đang tráng trứng cho Hứa Thịnh Huy, vừa thấy cô ra ngoài thì lập tức xưng xỉa mặt mũi.

“Hứa Sơ Tranh, mấy ngày nay mày làm cái trò gì vậy? Đến bữa sáng cũng không làm, còn muốn tao hầu hạ mày nữa à, gan mày cũng lớn quá nhỉ!”

Hứa Thịnh Huy đang ngồi trên bàn ăn chơi điện thoại, nghe thấy tiếng mẹ Hứa đang mắng Sơ Tranh thì cười trên nỗi đau của người khác nhìn cô thích thú.

Sơ Tranh mặc kệ bọn họ, đi thẳng ra ngoài.

“Hứa Sơ Tranh!” Mẹ Hứa tức giận kêu to.

Cửa phòng đã chặn ngang tiếng mắng chửi của mẹ Hứa lại.

Sơ Tranh đi ra ngoài từ rất sớm nên có nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, cô đi dạo xung quanh một vòng, rồi ngồi xe đi đến cửa hàng ở nơi lân cận.

【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng 24 tiếng, tiêu hết hai vạn tệ.】

Sơ Tranh bình tĩnh hít sâu thở đều.

Một ngày hai vạn tệ, vẫn còn ít chán.

Trước đó đều là một tiếng tiêu cả ngàn vạn.

Hai vạn tệ thì tính là cái gì.

Vấn đề nhỏ.

Vương Bát Đàn đúng là nhập gia tùy tục mà.

May quá không bắt cô đi mua luôn một tòa nhà.

Còn phải cảm ơn nó thật tốt a.

【......】Chị gái nhỏ làm ơn đừng như vậy, nó sợ lắm rồi đấy.

Sơ Tranh suy nghĩ miên man về quy luật thời gian mà Vương Giả tuyên bố nhiệm vụ, kết quả phát hiện ra——Chẳng có quy luật nào cả.

Hai vạn tệ trong vòng 24 tiếng.

Một vạn tệ trong 1 tiếng.

Hoàn toàn là tùy cmn hứng...

Vương Bát Đản con nghiệt súc này!

“Em gái nhỏ, mua điện thoại di động à? Nhìn xem nhìn xem, đây đều là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, rất thích hợp cho con gái dùng.”

Sơ Tranh đảo mắt qua quầy điện thoại.

Đẹp thì đẹp thật.

Nhưng cô cần đắt!

“Cái nào đắt nhất?”

Nhân viên nhìn Sơ Tranh một cái, chỉ vào quầy khác: “Em gái nhỏ, cái này là đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi rồi.”

“Lấy nó đi.” Sơ Tranh cực kỳ hào phóng.

Không mua tốt nhất.

Chỉ mua đắt nhất!

Nhà giàu mới nổi chính là cô!

Chó má!

Tức chết cô rồi.

Nhân viên bán hàng vui mừng nhướn mày đi thanh toán cho Sơ Tranh, Sơ Tranh cầm điện thoại loay hoay một lúc.

Cô không cẩn thận ấn vào máy ảnh, hình ảnh đang quay bên ngoài cửa hàng, trong màn hình xuất hiện một nam sinh.

Nam sinh dựa vào bên ngoài cửa hàng, cúi đầu hút thuốc, khói thuốc vấn vít bay lên khiến gương mặt hắn trở nên mơ hồ.

Một tia nắng vừa vặn lướt qua bên người hắn, hắn chỉ cách ánh nắng có một đường, nhưng không hiểu sao lại đem tới cảm giác đất trời xa cách ngàn vạn cho người khác.

Hình ảnh tăm tối đến không thể diễn tả.

Xung quanh bốn phía như bị lu mờ, toàn bộ khung cảnh chỉ còn lại nam sinh kia, cuối cùng hình ảnh dừng lại trong khoảnh khắc này.

Sơ Tranh cầm điện thoại, những thứ khác đều không cần nữa, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng.

Sơ Tranh vừa đi ra thì nam sinh đã không còn ở chỗ đó.

Sơ Tranh cũng không để tâm đến hắn, cứ tùy tiện dạo chơi lung tung, tiêu cho bằng hết số tiền còn lại.

Đến chạng vạng tối, Sơ Tranh lên đường chuẩn bị về nhà.

Vừa đi ngang qua một cái ngõ hẻm gần mấy cửa hàng, liếc mắt một cái đã thấy Kỷ Thành đang bị một đám người vây quanh.

Đứng đối diện Kỷ Thành là một nam sinh tầm tuổi hắn.

Nam sinh để kiểu tóc thịnh hành nhất lúc bấy giờ, quần áo trên người đều là hàng hiệu, nhìn có vẻ là tiểu thiếu gia nhà giàu nào rồi.

Sắc mặt hắn khinh miệt đánh giá Kỷ Thành: “Đây không phải là Kỷ thiếu gia của chúng ta hay sao? Sao lại đi một mình thê lương lẻ bóng thế này, tao nhìn còn thấy chạnh lòng thay cho mày đấy.”

Nam sinh kia không động thủ, ngược lại còn vỗ bả vai Kỷ Thành như huynh đệ thân thiết.

“Đi, chúng ta mời Kỷ thiếu gia đi ăn cơm.”

“Không rảnh.” Kỷ Thành đẩy nam sinh ra, chuẩn bị rời đi.

Nam sinh nháy mắt với người bên cạnh, lập tức chặn đường đi của Kỷ Thành lại.

Nam sinh giống như ghét bỏ phủi phủi nơi vừa tiếp xúc với Kỷ Thành, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Kỷ thiếu gia, tao cũng không phải đang mời mày, hôm nay mày không muốn đi cũng phải đi.”

-

Sơ Tranh đi theo Kỷ Thành đến một quán bar giải trí nhìn cực kỳ xa hoa.

【Chị gái nhỏ, muốn mua quán bar không?】

Sơ Tranh: “...” Không, ta không muốn! Mi ngậm miệng lại!

【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua quán bar này.】Nó không nghe nó không nghe nó không nghe, muốn phá sản muốn phá sản muốn phá sản, mua mua mua mua!!

Sơ Tranh: “........”

Sơ Tranh thiếu chút nữa đã đập luôn đầu vào quán bar trước mặt.

Lợi hại nha đồ khốn Vương Bát Đản!

Bảo vệ đứng ngoài cửa quán bar đón khách, nghi hoặc nhìn cô gái mặt không biểu cảm đagn đứng trước cửa.

Cái cô này là định làm gì?

Sơ Tranh hít sâu, hít sâu, lại hít sâu...

Cô nhấc chân đi vào trong quán bar.

Sơ Tranh bị coi là trẻ vị thành niên nên bị người ta từ chối cho vào.

Chó má!

Mấy tên vừa mới vào cũng là trẻ vị thành niên đấy!

Dựa vào đâu mà bọn họ có thể vào!

Mà cô lại không thể! Hả Hả Hả!!

Kỳ thị nhau à! Hả Hả Hả!

【Cho nên chị gái nhỏ à, nhất định phải mua quán bar này!】

Sơ Tranh: “...”

Cho nên mi cũng biết ta sẽ cự tuyệt nên mới phát cái nhiệm vụ này chứ gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.