Edit: Thập Ca - Kiera_Frey
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
========================
Sơ Tranh và Kỷ Thành đều bị phạt đứng.
Nhưng Sơ Tranh lại không có ý định đứng.
Thế là vừa ra khỏi lớp cô đã đi một mạch xuống lầu.
Kỷ Thành đương nhiên cũng không phải dạng học sinh ngoan ngoãn gì rồi, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi cũng đi theo cô.
“Hứa Sơ Tranh.”
Kỷ Thành đuổi kịp cô, hai người đi song song với nhau.
“Sao lúc nãy cậu lại sờ tôi?”
Sơ Tranh: “......”
Làm sao mà tôi biết được.
Muốn sờ thì sờ thôi.
Còn lý do?
Cho mày chừa cái tật tiện tay này!
Sơ Tranh hung hăng tự nhéo mình một cái.
Sơ Tranh không trả lời Kỷ Thành, Kỷ Thành cũng không muốn nói nhiều, hai người cứ thế yên lặng đi về phía trước.
Trên đường đi thì gặp Chúc Tử An cũng đang trốn học.
“Tiểu học muội, em không lên lớp à?”
“Bị thầy đuổi ra ngoài.”
Nói chính xác là bị phạt đứng.
Nhưng bản cô nương không thể bị phạt đứng, cả đời cũng đừng hòng.
Chúc Tử An hiển nhiên cũng thường xuyên được nhận loại đãi ngộ này, thế nên không hề cảm thấy có gì hot cả.
“Thế cậu ta cũng bị à?” Chúc Tử An hất cằm về phía Kỷ Thành.
Sơ Tranh gật đầu.
Chúc Tử An nhìn nhìn đánh giá Kỷ Thành.
Người này vừa mới chuyển đến đã gây ra tin đồn náo động vô cùng lớn, giờ phút này hắn đang đút tay vào trong túi, hơi cúi đầu, một bộ dáng không muốn tiếp xúc với người khác.
Cơ mà cái giá trị nhan sắc này cũng thật cao quá đi!
Chúc Tử An cảm thấy ngay cả đám con gái kia cũng hoàn toàn không thể so được với hắn.
Ánh mắt Chúc Tử An đảo qua hai người Sơ Tranh với Kỷ Thành một vòng...
Con mẹ nó chứ... Tư thế bày ra cũng y hệt nhau!
“E hèm, tiểu học muội, bọn anh đang định trốn ra ngoài chơi, em muốn đi cùng không?” Chúc Tử An khách sáo hỏi một câu.
Sơ Tranh vốn dĩ cũng không định đi đâu, ngại phiền phức.
Nhưng một giây sau Vương Giả đã lên cơn phát nhiệm vụ cho cô, thành ra Sơ Tranh chỉ có thể đi.
Thế là một đám học sinh liền kéo bè kéo cánh cùng trốn học.
Bọn Chúc Tử An vốn thường xuyên cúp học nên rất biết cách làm sao trốn khỏi trường, cả đám dẫn Sơ Tranh đi trèo tường.
Sơ Tranh leo tường cực kỳ thuần thục, Chúc Tử An ban đầu còn định đề nghị hỗ trợ, kết quả chỉ có thể đứng một bên hô hào tán thưởng*.
(*Nguyên văn là “hô 666 - 喊666”: Đây là tiếng lóng trên mạng, dùng khi cảm thán với ý tán thưởng ai đó rất lợi hại. Hoặc nhiều khi là câu cửa miệng đối với việc j đó, mang ý tán dương).
( *Thập Ca: Ý là like like like đó mấy thím (“・ω・”) )
Kỷ Thành cũng rất chuyên nghiệp, lấy đà nhảy xuống đất, tư thế vô cùng đẹp trai soái khí.
Chúc Tử An: “....” CMN muốn dỗi quá.
-
Chúc Tử An dẫn bọn họ đi ra quán net.
“Tiểu học muội có muốn chơi không?” Chúc Tử An chỉ vào máy chơi game gần đó.
“Chưa chơi bao giờ.”
“Nào, anh dạy em.” Chúc Tử An sắn tay áo chuẩn bị dạy Sơ Tranh.
Nhưng Kỷ Thành lại giành trước ngồi xuống: “Để tôi dạy cậu ấy.”
Chúc Tử An: “.....”
Kỷ Thành nói là dạy nhưng thực ra chỉ là làm mẫu một lần, toàn bộ quá trình chẳng thấy giải thích câu nào, Chúc Tử An cảm thấy Kỷ Thành đây là đang tự chơi thì có...
Nhưng cậu ta lại không ngờ, Sơ Tranh thế mà thật sự học được.
Hơn nữa chẳng qua là do chưa quen nên hai ván đầu cô còn chơi không tốt, mấy ván còn lại thì gần như không thua bao giờ.
Kỷ Thành buông tay ra, hơi ngửa đầu phía sau rồi rút từ trong túi ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lửa hút một hơi mới lên tiếng: “Không phải cậu nói là không biết chơi sao?”
Đây chính là “không biết” trong miệng cô đấy à?
“Vừa học.” Không phải cậu dạy sao? “Tắt thuốc lá đi.”
Bình thường trên người Kỷ Thành đôi lúc sẽ phảng phất mùi thuốc lá, mùi hương kia cũng không đến nỗi khó ngửi cho lắm.
Nhưng lúc này hắn lại hút ngay trước mặt cô, trong phòng còn toàn chướng khí mù mịt, thứ mùi này hòa trộn với thuốc lá trở nên cực kỳ khó ngửi.
Kỷ Thành khẽ nhăn mày, nhưng cũng thật sự dập thuốc.
“Ván nữa không?” Kỷ Thành nhướng mày hỏi.
“Không.” Nhàm chán.
“Không dám à?”
Kỷ Thành bình thường nói chuyện cũng rất bình tĩnh, nhưng không phải loại bình tĩnh mang theo lãnh ý như Sơ Tranh, là loại bình tĩnh bất-cần-đời, không thèm để ý đến mọi việc, nhưng lúc này trong giọng nói của hắn lại mang theo ý cười hiếm hoi.
Âm cuối còn nhẹ nhàng nâng lên, có hơi khiêu khích nghịch ngợm.
“Nhàm chán.”
“Chơi thế này đúng là khá nhàm.” Sườn mặt trắng nõn của thiếu niên khẽ nghiêng qua: “Vậy đánh cược đi.”
“Cược cái gì?” Muốn giúp tôi tiêu tiền sao? Ừm, vậy thì có thể xem xét một chút!
“Đánh cược...” Thiếu niên suy nghĩ một lát: “Cậu muốn cược cái gì?”
“Nếu tôi thắng, cậu phải giúp tôi tiêu hết năm vạn tệ.” Mình giỏi quá đi mất!
Kỷ Thành: “.....”
Đây là thể loại cá cược gì vậy?
“Còn nếu tôi thắng?” Kỷ Thành hỏi.
“Cậu muốn mua cái gì thì tôi sẽ mua cái đó.” Tôi mua cho cậu!
Cả hai đều có lợi!
Hoàn mỹ!
“Nếu tôi thắng...” Kỷ Thành cố ý kéo dài giọng, hơi nghiêng người về phía Sơ Tranh: “Cậu phải đáp ứng với tôi một điều kiện.”
Sơ Tranh cân nhắc một chút, hình như cũng không bị thua thiệt chỗ nào cả: “Được.”
Lúc này Kỷ Thành đang cách cô rất gần, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, đầu lưỡi như ẩn hiện, như muốn dụ dỗ người ta thử nếm một phen.
Sơ Tranh dời mắt, lãnh đạm hỏi: “Bắt đầu?”
Kỷ Thành ngồi thẳng người: “Không, chúng ta đổi trò khác.”
Kỷ Thành để Sơ Tranh quen với trò mới trước, sau đó mới bắt đầu.
Một ván định thắng thua.
-
Mười phút sau, Sơ Tranh đặt năm vạn tệ vào tay Kỷ Thành.
“Cậu có một giờ đồng hồ, số tiền này không thể ném đi hay quyên tặng, nhất định phải dùng để mua.”
Sơ Tranh vỗ vỗ vai Kỷ Thành.
Cố lên!
Thử nghiệm chút cảm giác tiêu tiền trong thống khổ đi!
“Cậu thật sự cho tôi tiêu nhiều tiền vậy sao?” Năm vạn tệ đối với người từng sống trong hào môn như hắn tuy không tính là gì quá lớn, nhưng đối vơi bản thân hắn hiện tại mà nói, số tiền này cũng không nhỏ đâu.
【Chị gái nhỏ, stop stop, hãm lại một tí để em nhắc đã, nếu số tiền này qua tay hắn tiêu ra ngoài thì không được tính là hoàn thành đâu nha, ngược lại sẽ bị gấp đôi đó~】
Sơ Tranh: “.....”
Vương Bát Đản ta muốn giết chết mi!
Sao vừa rồi không nói sớm!
Để đến bây giờ mới nói!
Lúc trước ta cũng để người khác đi tiêu tiền giúp, sao không thấy mi nhắc nhở?
Mi có muốn bị hỏng không hả!
【......】 Chị gái nhỏ thật hung dữ a, sợ hãi.
【Chị gái nhỏ..】 Vương Giả cẩn thận giải thích, 【 Lúc trước tuy rằng chị để người khác cầm tiền, nhưng người đó đã được giao là phải đi mua món đồ nào rồi, người ta chỉ là giúp chị đi mua thôi, chứ chị không được trực tiếp đưa tiền cho người khác tự tiêu thế này.】
Sơ Tranh: “.......”
Tiền cũng đã cho rồi, giờ lại bắt bà đi đòi lại à?
Mẹ nó!
Mệt muốn chết!
Nhất định làVương Bát Đản cố ý!
【......】Làm gì có!
Sơ Tranh chỉ có thể đưa đám người Chúc Tử An đi tiêu hết mười vạn tệ.
“Này tiểu học muội, nhà em làm nghề gì thế?” Chúc Tử An cực kỳ tò mò, cậu ta còn nhớ rõ tin đồn nói gia cảnh của cô cũng không tốt cho lắm mà?
“Khai thác mỏ.” (#Thập: Hẳn là khai thác mỏ:D)
“Ồ, chẳng trách.” Chúc Tử An như vừa được khai sáng, có lẽ là do lúc trước nhà em ấy chưa đào được quặng nên nghèo vẫn hoàn nghèo, thế nhưng bây giờ đã đào được rồi...
Nhất định là như vậy.
Chúc Tử An tự thôi miên bản thân một hồi.
Sau đó Chúc Tử An dẫn bọn họ đi uống rượu.
Không biết Chúc Tử An với Kỷ Thành đã nói chuyện gì mà trông không khí giữa hai người rất hài hòa.
“Anh hỏi chú chuyện này.” Chúc Tử An ôm chai rượu, hắn đã uống khá nhiều, kéo Kỷ Thành ngồi nói chuyện: “Lần trước có tin đồn truyền ra là chú đã giết người, thật hay không thế?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng.
Kỷ Thành không có thói quen để người khác lôi kéo mình bèn rút tay ra, dịch sang bên cạnh.
Sơ Tranh ngồi ngay cạnh, hắn vừa dịch, hai người đã gần như dựa sát vào nhau.
“Họ đều nói là chú rất ghê gớm, nhưng sao anh ở trường anh thấy chú cứ như người vô hình ấy?” Chúc Tử An tiếp tục ồn ào.
“Có phải chú thực sự đã giết người không?”
“Không.” Giọng nói của Kỷ Thành có hơi đè nén: “Chỉ đâm được có hai dao, còn chưa chết.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn.
Chỉ là...
Ngữ khí kia nghe có vẻ hình như còn rất tiếc nuối nữa là sao?
Đến Chúc Tử An bảo đánh người thì còn làm được, nhưng kêu cậu ta đâm người á, hắn nào dám.
Kỷ Thành thật sự hung hãn a!
Kỷ Thành uống một ngụm rượu: “Chỉ cần không đâm vào điểm trọng yếu thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, các anh cứ thử...”
“Đại ca, xin anh đừng dạy nữa, bọn em lại không định đi đâm người đâu, thật đấy.” Chúc Tử An đánh gãy lời hắn: “Nào nào, mau uống rượu, uống rượu!!”
---