Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cả đêm Meo Meo Meo đều không hề ngủ ngon, bị thao tác lẳng lơ của Sơ Tranh làm cả kinh.
Ngày hôm sau ôm lấy vành mắt đen thui điên cuồng trang điểm, Sơ Tranh tùy tiện rửa mặt, vỗ nước vài cái là xong rồi.
“Cậu không thay quần áo à?”
“Thay quần áo gì?” Sơ Tranh nhìn quần áo trên người mình, cái này không phải rất tốt sao? Tại sao phải thay? Có túi nữa nè!
Meo Meo Meo: “???”
Meo Meo Meo phát ra chất vấn tới từ linh hồn: “Bảo bối, có phải cậu bị người khác nhập vào rồi không?”
“Đúng thế, bị cậu phát hiện rồi.” Ta có cần diệt khẩu luôn không.
“...” Meo Meo Meo trợn mắt trừng một cái, căn bản không tin: “Đừng quậy, trang phục trước đó cậu mua, không mặc sao?”
Trước đó mua...
Bộ váy tầng tầng lớp lớp kia ấy à?
Đáy lòng Sơ Tranh đều run rẩy, quần áo kia cô mặc không nổi, quá thiếu nữ, hoàn toàn không phù hợp với khí chất cao quý lãnh diễm của đại lão cô.
“Không mặc.”
“Hả?”
Meo Meo Meo nói cô từ khách sạn đến hiện trường triển lãm Anime, cũng may vừa đến hiện trường, lực chú ý của cô ấy bị phân tán, lúc này mới giúp Sơ Tranh trốn qua một kiếp.
Sơ Tranh không có hứng thú gì với những chuyện này, tách khỏi Meo Meo Meo, ước định xong địa điểm tập hợp.
Sơ Tranh đi một vòng quanh triển lãm Anime, trang phục đủ mọi màu sắc, làm cô nhìn mà hoa mắt.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, nhàm chán nhìn người lui tới trước mặt.
Khi sắp đến giữa trưa, Meo Meo Meo vẻ mặt hưng phấn xông lại: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“...”
Ăn một bữa cơm mà mi cũng hưng phấn như thế à.
Meo Meo Meo kéo Sơ Tranh ra ngoài, từ rất xa vẫy tay gọi một người.
Bên kia có một nam sinh đứng, chỉ mặc áo thun đơn giản, nhìn qua rất đẹp trai.
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp, nhìn chằm chằm người bên cạnh nam sinh, người đàn ông đội mũ, đang giơ máy ảnh, giống như tùy ý chụp đám người.
Ống kính máy ảnh bắt được Sơ Tranh, người giơ máy ảnh chậm chạp buông máy ảnh xuống.
Tầm mắt hai người xuyên qua biển người, đối đầu với nhau trong không khí.
“Học trưởng.” Meo Meo Meo kéo Sơ Tranh đến trước mặt bọn họ, giòn tan kêu một tiếng.
Nam sinh được Meo Meo Meo gọi là học trưởng cười sờ đầu cô ấy: “Đây chính là bạn em sao?”
“Dạ, Tiểu Sơ, bọn em đi cùng nhau.” Meo Meo Meo đỏ mặt giới thiệu cho nam sinh, quay đầu lại nói với Sơ Tranh: “Đây là học trưởng của tớ, Thư Văn.”
Sơ Tranh thần sắc bình tĩnh, hơi gật đầu, ánh mắt rơi trên người Tang Ngung ở bên cạnh.
Thư Văn rất tự nhiên giới thiệu cho bọn họ: “Tang Ngung, bạn của tôi, nhiếp ảnh gia tự do, nếu hai người muốn chụp ảnh thì có thể tìm anh ấy.”
Tang Ngung không lạnh không nhạt gật đầu, dời ánh mắt nhìn về nơi khác.
“Có thật không?” Meo Meo Meo không để ý đến thái độ của Tang Ngung, chỉ kích động hỏi Thư Văn.
“Ừ, kỹ thuật chụp rất tốt.” Thư Văn cười nói: “Tuyệt đối cam đoan.”
Hai mắt Meo Meo Meo tỏa ánh sáng: “Quá tốt rồi, em đang lo không tìm được người giúp em chụp ảnh, học trưởng đề cử chắc chắn có bảo hộ.”
Thư Văn bị chọc cười: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi?”
Meo Meo Meo điên cuồng gật đầu: “Được, em cũng đói rồi.”
Meo Meo Meo nói với Thư Văn cái gì ăn ngon, lập tức lui đến bên người Sơ Tranh: “Hì hì, cậu cảm thấy học trưởng của tớ thế nào?”
“Hả?”
“Có đẹp trai không?”
“Cũng tạm.”
Meo Meo Meo bĩu bĩu môi: “Cái gì gọi là cũng tạm, chẳng lẽ không phải cực kỳ đẹp trai sao?”
Sơ Tranh ngừng một chút: “Cậu thích anh ta?”
Meo Meo Meo ngược lại rất hào phóng thừa nhận: “Đúng thế, lần này tớ vốn không có ý định đến, nhưng nghe nói anh ấy muốn tới, nên tớ cố ý đẩy không ít chuyện xuống mới tới được đấy.”
Meo Meo Meo nói nói rồi lập tức kích động lên: “Tớ không nghĩ tới học trưởng còn nhớ tớ, còn sờ đầu tớ nữa, oa oa oa, tớ hạnh phúc muốn chết mất.”
Sơ Tranh: “...”
Địa điểm ăn cơm là Thư Văn chọn, Meo Meo Meo trước đó ở trước mặt Sơ Tranh thì ăn đến phi thường hào phóng, lúc này vậy mà bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Sơ Tranh cũng gấp thay cô ấy, rất muốn nhét một ngụm lớn vào miệng cô ấy.
Để cho tiện Meo Meo Meo tiếp cận học trưởng của cô ấy, cho nên Sơ Tranh ngồi ở bên tay trái, bên cạnh cô là Tang Ngung.
Tang Ngung từ khi gặp mặt đến bây giờ, chưa hề nói một câu nào.
Không phải là không nói với Sơ Tranh, mà là từ đầu đến cuối hắn chưa từng mở miệng.
Thư Văn đại khái là sợ bọn họ hiểu lầm, còn cố ý giải thích tính tình của hắn chính là như vậy, không phải nhằm vào ai.
Toàn thân toàn tâm Meo Meo Meo đều đặt hết ở chỗ Thư Văn, làm sao còn quan tâm Tang Ngung nữa.
“Video của trường học anh chỉnh sửa thế nào rồi?” Sơ Tranh chủ động hỏi hắn.
Tang Ngung sững sờ, buông thìa ăn canh xuống, thanh âm thật thấp nói: “Gần xong rồi, qua mấy ngày nữa là có thể giao cho trường học.”
“Nhanh như vậy?”
“Ừ.” Tang Ngung không khiêm tốn chút nào: “Rất đơn giản, không tốn bao nhiêu thời gian.”
“Anh tự làm một mình?”
Tang Ngung gật đầu.
Sơ Tranh rất không để tâm khen một câu: “Vậy anh rất lợi hại.”
“Hai người quen nhau sao?” Thư Văn nghe thấy đoạn đối thoại của Sơ Tranh và Tang Ngung, có chút kỳ quái hỏi.
“Ừ, quen biết.” Sơ Tranh nói.
“Hở?” Thư Văn kinh ngạc, sau đó cười nói: “Vậy thật đúng là có duyên phận, thế này cũng có thể gặp được nhau.”
“Đúng là rất có duyên phận.” Sơ Tranh có ý riêng.
Tang Ngung liếc mắt qua nhìn cô một chút, nhấp môi dưới, sắc mặt bình tĩnh không nói gì.
Chỉ có bản thân hắn biết, đáy lòng lúc này không hề bình tĩnh.
Cô gái này... Có ảnh hưởng phi thường lớn đối với hắn.
Ăn cơm xong, Thư Văn hỏi Meo Meo Meo lát nữa đi đâu, Meo Meo Meo nói muốn đi tìm ai đó kí tên, Thư Văn vừa vặn cũng phải đi bên kia.
Tang Ngung biểu thị mình tùy tiện đi dạo, tối nay lại tìm anh ta.
Sơ Tranh đương nhiên sẽ không đi cùng Meo Meo Meo, cô đi theo Tang Ngung.
Meo Meo Meo nháy mắt ra hiệu với cô, lôi kéo Thư Văn còn muốn nói thêm gì nữa đi.
“Đi theo tôi rất nhàm chán.” Tang Ngung nói: “Cô đi nơi khác xem sao đi.”
Sơ Tranh thuận miệng nói: “Đi theo anh sẽ không nhàm chán.”
Tang Ngung giật mình trong lòng, đáy lòng phun lên một trận rung động, huyết dịch dường như cũng sôi trào lên, nhưng mà cô cũng chỉ nói có một câu như vậy mà thôi.
Tang Ngung quay qua hướng khác: “Tùy cô vậy.”
“Anh chụp cho ai?”
“Người tổ chức.”
“Ồ.”
Thứ Tang Ngung muốn chụp tương đối nhiều, cơ hồ di chuyển quanh tất cả sân bãi, Sơ Tranh hờ hững đi theo phía sau hắn.
Đại khái là bởi vì phần lớn thời gian mặt Tang Ngung đều bị máy ảnh ngăn trở, không có nhiều người tới bắt chuyện.
Tang Ngung chụp hơn hai tiếng, quay đầu nhìn Sơ Tranh một chút, đi về phía một cửa hàng bán đồ uống.
“Uống gì?” Tang Ngung hỏi cô.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn bảng hiệu, theo bản năng muốn chọn đắt nhất, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy hình như không đúng, nói: “Anh uống gì thì tôi uống cái đó.”
Tang Ngung: “...”
Tang Ngung chọn hai ly nước trái cây, sau khi nhận được thì để Sơ Tranh chọn.
Sơ Tranh chọn vị chanh, Tang Ngung cắm ống hút vào cho cô, sau đó đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
“Không cần.” Tang Ngung tìm một chỗ ngồi xuống: “Cô đi theo tôi làm gì?”
“Không làm gì. Không thể đi cùng?” Anh cũng không dán bảng nói không thể đi cùng mà!
Tang Ngung: “Đi theo tôi luôn luôn có mục đích gì đó.”
Sơ Tranh: “Bởi vì anh là tôi...” Thẻ người tốt của tôi.
Sơ Tranh đột nhiên không tiếng, Tang Ngung nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Sơ Tranh ung dung không vội nuốt ba chữ thẻ người tốt về: “Tôi muốn mời anh chụp ảnh giúp tôi.”